Chương 5: (Vô Đề)

Mấy ngày nay, Tiểu Quân và Tiểu Phi cũng không dám ra ngoài chơi, vì ai gặp cũng gọi tụi nó là "hậu duệ của con riêng", mà trẻ con thì cũng có lòng tự trọng chứ.

Mẹ của dì nhỏ đi chợ cũng bị phân biệt đối xử, người khác mua thịt 10 tệ một cân, tới lượt bà ta là 20 tệ, hỏi liền mười mấy sạp đều như vậy.

Bà ta tức quá mắng loạn lên giữa chợ:

"Con mẹ nó, dám bắt nạt bà à? Có tin bà báo cảnh sát không?!"

Mọi người chẳng ai sợ, còn cười nhạo bà:

"Mẹ của con riêng thì giá thịt nó như vậy đó, thích thì mua, không thì biến! Giỏi thì đi báo công an đi!"

"Phải đó! Đã vậy còn dám đối xử với con gái chính thất và cháu như thế, thật kinh tởm!"

Thậm chí có người còn giận quá, cầm cả bó rau ném thẳng vào bà ta, làm bà hoảng loạn bỏ chạy.

Dì nhỏ không còn cách nào, đành phải dọn một phòng lớn cho mẹ con tôi ở.

Nhất Phiến Băng Tâm

Nhưng tôi không đồng ý, tôi muốn ở phòng ngủ chính.

07

Tôi nhìn căn phòng dì nhỏ đang ở, đúng là rộng thật, còn lớn hơn cả phòng tôi ở nhà. Quan trọng nhất là cái giường kia — chính là cái mà ngày dì cưới nằng nặc bắt mẹ tôi bỏ tiền ra mua, tốn đến 100 nghìn tệ lận!

Tôi sờ tay lên giường, lưu luyến không nỡ rời:

"Mẹ tôi bị gãy xương cụt, phải ngủ giường như này mới đỡ đau chứ!"

Dì nhỏ lập tức gạt tay tôi ra, còn đập mạnh mấy cái lên giường như thể tay tôi có thứ gì dơ bẩn vậy.

"Đã cho ở là đại ân rồi, đừng có được voi đòi tiên!"

Ây da, tôi chính là muốn đòi tiếp đấy!

Phòng ngủ chính thông ra ban công, mà ban công lại liền kề với ban công nhà hàng xóm. Tôi liếc mắt sang thì thấy hàng xóm đang phơi chăn ngoài đó.

Tôi lập tức tự tát mình một cái rõ kêu, rồi ấm ức hét lên:

"Dì ơi, mẹ con chỉ muốn mượn tạm phòng chính vài hôm thôi, sao dì lại đánh con?!"

Tiếng động vừa vang lên, hàng xóm bên cạnh lập tức ló đầu ra xem. Sau đó quay sang hét lớn với mấy tầng trên dưới:

"Mau ra coi, đứa con riêng Lâm Phượng Nhã đánh người kìa!"

Tiếng hét đó làm cả khu chung cư náo động hẳn lên, nhóm cư dân trong khu cũng bắt đầu bàn tán rôm rả. Dì nhỏ nhìn tin nhắn liên tục nhảy trong điện thoại, mặt mày chưa từng giãn ra lấy một chút.

Cuối cùng, dì nghiến răng chịu thua, đành nhường phòng chính cho mẹ con tôi ở.

Buổi tối, tôi và mẹ mãn nguyện dọn vào căn phòng lớn, nhưng với tôi, như vậy vẫn chưa đủ.

Tôi mãi mãi không quên, trong lễ tang của bà ngoại, mẹ của dì nhỏ đã cùng dì phá tan lễ tang.

Hai người mặc váy đỏ rực, đứng trước linh vị của bà mà chửi rủa om sòm, nói rằng bà ngoại không biết xấu hổ, rõ ràng biết ông ngoại không còn yêu mà vẫn không chịu ly hôn.

Họ còn trơ trẽn tuyên bố rằng, bà ngoại không còn nữa thì họ chính là nữ chủ nhân của nhà họ Lâm. May mà lúc đó có nhiều chú bác ở đó, lập tức đuổi họ ra ngoài, nếu không chắc cái nắp quan tài của bà cũng bị lật tung rồi.

Khi ấy tôi còn nhỏ, nhưng bây giờ, tôi sẽ trả lại tất cả những gì họ đã gây ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!