Mọi người trong khu bắt đầu mắng chửi dữ dội.
"Không biết dạy con thì đừng có đẻ!"
"Làm mẹ kiểu gì vậy! Loại trẻ con thế này đáng bị đánh cho nhừ tử!"
Vừa nghe có người muốn đánh hai đứa con mình, dì nhỏ lập tức ôm chặt chúng vào lòng:
"Chúng là mạng sống của tôi, các người không được đụng vào! Chúng còn phải thừa kế tài sản nữa!"
Người khác tưởng dì đang nói đến tài sản nhà mình, chỉ có tôi biết — bà ta đang nói đến tài sản nhà tôi.
04
Trước cơn giận dữ của mọi người, dì nhỏ đành phải cúi đầu nhận lỗi, ngoan ngoãn bồi thường. Chỉ trong chốc lát đã phải móc ra hơn 100 nghìn tệ.
Vừa bồi thường xong, dì nhỏ hậm hực kéo hai đứa con định rời đi, nhưng tôi lập tức bước tới chặn đường, muốn đi đâu mà dễ vậy chứ.
"Mẹ tôi bị thương, còn đống đồ điện tử, figure và đồ sưu tầm của tôi vẫn chưa giải quyết xong!"
Dì nhỏ mặt đầy khinh bỉ, vừa mở miệng liền chửi tôi:
"Đã nói rồi, ngã một cái đâu có chết!"
"Con tôi giúp cô hủy đống đồ linh tinh đó là giúp cô đấy! Lớn tướng rồi còn chơi mấy thứ đó, đáng ra phải quỳ xuống cảm ơn con tôi mới đúng!"
Tiểu Quân và Tiểu Phi đứng sau lưng dì nhỏ còn liên tục làm mặt xấu trêu chọc tôi, miệng lẩm bẩm:
"Đồ xui xẻo, đáng đời!"
Tôi nhìn sang cảnh sát rồi mở điện thoại chiếu đoạn video giám sát. Trong video rõ ràng ghi lại cảnh hai đứa cố tình khiến mẹ tôi bị thương và phá hoại tài sản trong nhà.
Đối mặt với bằng chứng không thể chối cãi, cảnh sát nói:
"Tội cố ý gây thương tích và phá hoại tài sản cũng đủ để tạm giữ hai đứa trẻ rồi."
Dì nhỏ hoảng hốt:
"Căn nhà này là của ba tôi, hai đứa trẻ chỉ phá đồ trong nhà mình thì có gì sai, tại sao phải bồi thường?"
Tôi bật cười, lấy ra sổ đỏ từ trong túi, trên đó ghi rõ tên bố tôi. Căn nhà này là tài sản ông mua trước hôn nhân.
Dù dì nhỏ có làm loạn thế nào thì cũng không thể thừa kế được nhà của anh rể không có quan hệ m.á. u mủ, huống hồ mẹ tôi bị thương nặng, đã đủ tiêu chuẩn để khởi tố hình sự rồi.
Cảnh sát cũng nói rõ, nếu không xử lý cho đàng hoàng thì chỉ có thể tạm giữ hai đứa trẻ. Nhưng ai ngờ dì nhỏ thật sự để mặc con lại rồi quay người bỏ đi.
"Tôi không tin các người dám mặc kệ hai đứa này. Dù sao cũng là m.á. u mủ với các người, hơn nữa là con trai, sau này còn phải lo hương khói cho các người nữa!"
Nực cười thật, mẹ ruột còn không lo, tụi tôi phải lo sao?
Tôi nói với cảnh sát rằng chuyện này nhất định phải xử lý công bằng, nói xong thì đưa mẹ rời khỏi đồn cảnh sát.
Tết nhất đến nơi, hai đứa nhỏ phải ở lại trong trại tạm giam, nơi đó vừa lạnh vừa tối. Hôm đó còn có vài người xã hội bị bắt vào vì đánh nhau gây rối.
Những người đó rảnh rỗi chẳng có gì làm liền "trêu chọc" hai đứa nhỏ, khiến chúng sợ đến mức tè ra quần, cả người bốc mùi khai khắm.
Khi dì nhỏ thấy tụi tôi thật sự không có ý định đi đón, quay lại thì hai đứa con đã bị dọa đến mất hồn mất vía, chỉ biết quỳ rúm ró ở góc tường.
Cuối cùng, dì nhỏ nghiến răng nghiến lợi lấy tiền ra bồi thường cho chúng tôi, tổng cộng là 320 nghìn tệ. Trước khi rời đi, dì còn hậm hực nói với tôi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!