Chương 8: (Vô Đề)

27.

"Vai của tôi hết nhanh vậy luôn hả?"

Trước khi nằm vào chiếc quan tài đạo cụ, tôi bắt đầu thấy hơi sợ:

"Lát nữa chỉ có mình tôi ở đây đợi mấy người kia vô hả?"

Mà nói chứ, tại sao cứ hễ tôi với cậu cùng tham gia mấy trò kinh dị là tôi lại phải nằm trong quan tài thế?

Vận khí gì mà dở quá đi!

"Nếu cậu sợ, tôi có thể ở lại bên cạnh."

Cậu ấy cúi mắt nhìn tôi:

"Nhưng chẳng phải cậu gan lắm à?"

???

"Cậu hiểu lầm to rồi đấy."

Tôi vội vàng bám lấy sinh vật duy nhất có thể coi là người quen trong phòng:

"Tôi nhát lắm, mà bị bỏ một mình trong này là tôi sẽ khóc liền đó, cậu liệu hồn nha."

Cậu đang dọa tôi à?

Cậu ấy đứng bên quan tài, bất ngờ bật cười:

"Hồi nãy còn hận không đổi được tôi đi chỗ khác, giờ lại thân thiết vậy hả?"

"Cậu cũng đâu phải không dọa tôi."

Tôi hừ nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế nằm:

"Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn hay gì?"

Vừa nói vừa đùa, cái cảm giác xa cách ban đầu như cũng mờ nhạt đi hẳn. Tôi chợt cảm thấy... như thể đã quen biết Cố Chử từ lâu lắm rồi.

"Bạn cậu đang đi về phía này."

Cậu ấy nhìn màn hình theo dõi trên điện thoại, nói: Nằm yên vào.

Rồi rồi~

Tôi làm dấu OK, rồi ánh sáng trước mắt biến mất khi nắp quan tài tự động khép lại.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: Cam Sắc Cám và

"Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Phải công nhận… hơi đáng sợ thật đấy.

28.

"Các cậu đã đến lăng mộ nơi chôn cất người c.h.ế. t vào đêm xảy ra vụ án, định tìm kiếm manh mối, nhưng lại thấy trong quan tài chính là... Phượng hoàng sa cơ năm ấy, người ai ai cũng biết ——"Ôi trời ơi. Là tôi đấy. Công chúa An Tức.

Dù nhắm tịt mắt, tôi vẫn cảm nhận được ánh sáng trắng chiếu thẳng xuống người — chắc là để mấy người chơi khác nhìn rõ cái xác chết của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!