Chương 7: (Vô Đề)

24.

Haizz.

"Haizz cái gì mà haizz, đây là lần thứ 28 hôm nay rồi đấy! Có chuyện gì thì nói ra đi chứ, cứ úp úp mở mở thế này bọn tôi hóng cũng mệt lắm!"

Giang Dịch Thư suýt nữa cầm khay cơm đập thẳng vào mặt tôi:

"Cậu đã như vậy từ thứ Hai đến giờ rồi, cái gì cũng không nói, ăn dưa không trọn vẹn thì còn gì là cuộc sống nữa!"

Không có gì đâu.

Tôi vừa nói vừa gảy gảy hạt cơm trong bát, thật sự không còn tí hứng thú nào.

"Chỉ là tôi đang trong giai đoạn yêu đơn phương mà chưa tới đâu thì đã bị... tèo giữa đường thôi."

Thật sự rất xấu hổ luôn ấy—

Chủ nhật hôm đó tôi đang tính chuồn đi thì phát hiện Lâm Hân đang đứng ngay cửa, nghe toàn bộ đoạn đối thoại giữa tôi và Cố Chử.

Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong, đã vậy còn phải chịu trận tiếng cười muốn bung não của Lâm Hân:

"Hahaha, Tiểu Lộc Lộc à, chú ý giữ hình tượng hội trưởng hội học sinh cao quý lạnh lùng của cậu chút coi!"

"Nếu người ta biết hội trưởng hội học sinh có thể vì được người ta mời trà sữa mà vui như trúng số thì chắc cười rớt hàm luôn đấy!"

Tâm hồn thiếu nữ hiếm hoi của tôi, cứ thế tan vỡ trong tiếng cười điên cuồng của Lâm Hân.

"Không sao, đàn ông trên đời này thiếu gì. Không có người này thì mình kiếm người khác, thiếu một anh cũng chẳng c.h.ế. t ai."

Nguyên Viên chắc tưởng tôi bị thất tình—thật ra tôi đúng là bị đả kích, nhưng không phải vì chuyện tình cảm.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: Cam Sắc Cám và

"Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

"Giờ tôi thích siêu nhân Tiga. Đàn ông ba chiều với tôi hết duyên rồi. Tấm lòng háo sắc của bần tăng từ nay đã dứt."

Tôi phẩy tay một cái rồi chắp tay: A di đà phật.

Nguyên Viên và Giang Dịch Thư đứng hình.

"Cậu bị đả kích nặng thật rồi. Có cần bọn tớ mang bao tải đi úp sọt rồi đánh cho cậu ta một trận không?"

Thôi khỏi.

Tôi ngậm miếng xúc xích rồi mở app mạng xã hội, đổi hết ảnh đại diện....... toàn bộ thành ảnh siêu nhân Tiga.

25.

Tôi cứ tưởng rằng chỉ cần đoạn tuyệt tâm hồn mê trai là có thể ngộ ra chân lý cuộc đời, ai ngờ trời tính không bằng người tính.

Tôi lại gặp Cố Chử ở chỗ chơi kịch bản sát (roleplay murder game).

Đúng vậy, lần này cậu ấy làm DM (người điều phối kịch bản).

"Cho tôi chọn DM được không ạ? Hoặc là... đổi người khác cũng được!"

Tôi tha thiết nhìn chị lễ tân, mong có một tia hy vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!