13.
Tôi xin thú thật.
Thấy tình hình không ổn, tôi nghiêm mặt nói:
"Hội trưởng CLB Mỹ Thuật yêu nhân tài như mạng. Vừa nhìn thấy cậu đã biết là người có thiên phú, bảo tôi nhất định phải lôi cậu vào cho bằng được."
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: Cam Sắc Cám và
"Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
"Tôi, với thân phận là"mẹ thiên hạ
"cái gì cũng phải lo một chút, cũng khổ tâm lắm chứ bộ."
Tôi nhún vai, cầm điện thoại quét mã kết bạn WeChat, cố tỏ ra thờ ơ như không có chuyện gì, trong lòng lại đang tính kế lạt mềm buộc chặt.
"Hy vọng bạn học Cố có thể cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng."
Không cứu.
Cậu ấy nhìn tôi, cười như không cười, hoàn toàn không còn cái vẻ dịu dàng trong nhà ma hôm nọ nữa:
"Cứu cậu thì tôi được gì?"
"Không được gì hết. Nhưng tôi thì được lợi."
…
Cậu ấy khẽ cười khinh, như thể chẳng buồn che giấu sự khinh bỉ dành cho mấy lời ngụy biện của tôi: Vậy càng không.
…!
Một mét tám tám rồi mà vẫn còn trẻ con đến vậy trời!!
14.
Cuối cùng thì tôi vẫn thất bại.
Toàn bộ số trà sữa miễn phí của kiếp này… coi như vẫy tay tạm biệt tôi rồi.
Được lắm!
"Chậc chậc chậc, thầm thương trộm nhớ"anh NPC đẹp trai
"bao lâu nay, giờ người ta tự dâng đến cửa mà cậu vẫn giữ được tâm như nước, đến thể loại lạnh nhạt cũng phải cúi đầu bái phục cậu luôn đấy."
Giang Dịch Thư – người có thể xem là thanh mai trúc mã của tôi – từ mấy tháng trước đã nhìn ra cái tâm tư nhỏ bé của tôi, giờ đang bê khay đồ ăn, vừa nhướng mày vừa châm chọc.
"Nếu là tôi thì tớ đã tung combo tấn công phủ đầu từ lâu rồi, ai nắm thế chủ động người đó thắng!"
Căng
-tin trường A lúc nào cũng đông nghịt, học sinh các khối xếp hàng nối đuôi không thấy điểm dừng.
Và tất nhiên không thể thiếu mấy thành phần chen hàng.
"Cậu sao im re vậy— mẹ nó, cái thằng kia sao chen hàng kìa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!