Chương 2: (Vô Đề)

5.

Trong nhà ma mà cầm đèn — cho dù chỉ là cái đèn nhựa mini bé tí có thể ôm gọn trong lòng bàn tay, thì cũng đủ được gọi là "báu vật hack game" rồi.

Tôi rúc đầu vào gối, co ro trong góc nhìn Giang Dịch Thư và Nguyên Viên lục lọi t.h. i t.h. ể đạo cụ.

Có đèn trong tay, việc tìm đồ đúng là dễ như ăn kẹo.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tìm được manh mối tiếp theo trong cốt truyện, ba đứa lại tiếp tục tiến vào màn tiếp theo.

"Không hổ là nhà ma đáng sợ nhất trong nước…"

Nguyên Viên nhìn chằm chằm vào con nữ quỷ bị treo ngược trước mặt, vẻ mặt hơi tái đi: "Không phải... còn có NPC nữa đấy chứ?"

"Có."

Giang Dịch Thư đáp không do dự, cho chúng tôi một cú "trảm thẳng":

"Tớ tra mạng trước khi tới rồi, suốt hành trình ít nhất có tám NPC, có khi còn có tuyến riêng cho từng người và bẫy nữa."

Tuyến riêng cho từng người.

Tôi c.h.ế. t lặng.

Đồng thời bắt đầu thầm cầu nguyện trong lòng — làm ơn đừng để cái tuyến c.h.ế. t tiệt đó rơi trúng tôi…

6.

Không biết các cậu đã từng nghe tới Định luật Murphy chưa.

Tóm lại là, trong lúc hai người bạn phía trước còn chưa phát hiện ra chuyện gì, tôi đã rơi vào một cái bẫy ngầm dưới lòng đất.

Ngồi thẳng xuống một cái đạo cụ hình quan tài và có một màn "giao lưu thân mật" với... nữ quỷ.

Lần này thì đúng nghĩa là ngồi vào quan tài rồi.

Chiếc đèn đỏ nhỏ vẫn nằm trong tay tôi, soi rõ xung quanh toàn là cảnh m.á. u me be bét và xác c.h.ế. t ngổn ngang.

Cộng thêm hiệu ứng âm thanh kinh dị vẫn rền rĩ không dứt từ lúc bước vào… khiến hồn vía tôi bay sạch.

Không có ai bên cạnh, tôi hoàn toàn không thể chống đỡ nổi với khung cảnh này.

Tim đập như trống trận, hơi thở dồn dập như sắp tắt, tôi gần như tưởng mình sẽ bị dọa cho c.h.ế. t ngất luôn tại chỗ.

Cuối cùng chỉ còn biết co ro lại một cục, ngồi im tại chỗ, cầu mong hai đứa bạn sớm phát hiện ra tôi biến mất để quay lại tìm.

Lúc ấy tôi còn chưa biết, cửa bẫy đã tự động đóng lại và chút dũng khí còn sót lại cũng đang dần bị thời gian mài mòn đến cạn kiệt.

Máy bộ đàm thì nằm trong tay Giang Dịch Thư.

Tôi chỉ có duy nhất một chiếc đèn đỏ nhỏ.

Thế nên tôi siết chặt đèn trong tay, trong cơn sợ hãi và run rẩy, lặng lẽ chờ đợi…

một tia sáng khác xuất hiện.

7.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!