1.
"Tôi... tôi thật sự không ổn rồi..."
Tôi đứng trước cửa khu trải nghiệm kinh dị được đồn là
"con trai lớp tôi vào chưa tới ba phút đã gào khóc thảm thiết", suýt chút nữa là quay đầu bỏ chạy luôn.
Đoạn trailer rùng rợn, cảnh trí bên ngoài rợn tóc gáy, mấy NPC nhìn kiểu gì cũng thấy đáng ngờ đến phát hoảng —
Trời đất chứng giám, tôi là cái đứa nhát gan đến mức đọc tiểu thuyết trinh thám xong cũng không dám ngủ một mình mà!!
Nhưng rõ ràng, đám bạn thân của tôi không hề có ý định buông tha tôi.
"Không sao đâu, lần trước tớ với Nguyên Viên còn mò vô cái bệnh viện ma kia, đào bới cả đống xác ấy chứ. Bọn tớ bảo vệ cậu."
Giang Dịch Thư vừa nói lời an ủi, tay đã nhanh như chớp quét mã thanh toán ba vé liền, không cho tôi một giây cơ hội để trốn.
Tôi cảm thấy… mình sắp bỏ mạng đến nơi rồi!!
2.
Mời theo tôi.
Một giọng nam trong trẻo, lạnh lùng bỗng vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại liền chạm ngay ánh mắt phượng quyến rũ.
Người đó buộc tóc thành một chỏm nhỏ rất nghệ, mặc đạo bào đỏ thêu hoa văn đen cực kỳ nổi bật, phong thái ngời ngời.
Trời ơi, MC của nhà ma này đẹp trai quá mức quy định rồi!
Tôi còn nghe mấy nhân viên khác gọi anh ấy là Cố Chử.
Thật là trùng hợp ghê, anh ấy cũng lấy tên một loại trà làm tên giống tôi.
Duyên phận đúng là điều kỳ diệu chẳng thể nói thành lời.
3.
Phía trước không có ai xếp hàng, bọn tôi thuận lợi vào thẳng bên trong.
Cánh cửa lớn ở lối vào từ từ mở ra, lộ ra một tấm ảnh tốt nghiệp đen trắng, vài gương mặt trong đó còn cố tình bị làm mờ bằng PTS.
Tim tôi như ngừng đập.
M nó chứ, hụt hơi luôn, chân mềm nhũn đến mức không nhấc nổi lên.
Sao vậy? – Thẩm Hạc Khanh quay đầu lại hỏi.
Tôi cắn răng không nói gì.
Tôi – Lộc Uyển – cho dù có c.h.ế. t cũng không thể mất mặt trước trai đẹp được!
Quan tài.
Giang gan lì ló đầu vào nhìn thử một cái, chỉ nói hai chữ đã đập tan mọi phòng tuyến tâm lý của tôi.
"Tôi có thể... bỏ cuộc được không...?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!