Chương 29: Chap 29. Mi Ni Mọc Răng

Những ngón tay của Niệm chợt run rẩy, không muốn để em trai phát hiện ra sự bất thường, cậu xỏ tay vào túi quần. Miên đã sinh hôm thứ bảy rồi ư? Con nặng như vậy chắc em phải chịu nhiều đau đớn lắm, khổ cho em quá. Nhưng mà sáng nay vừa nhắn tin cho Quang thì chắc em đã cứng cỏi vượt qua khó khăn rồi. Thật tốt! Mà thế nào con bé lại mập ú giống Niệm nhỉ? Ơ? Con của Niệm không giống Niệm thì giống ai? Khoé môi Niệm bất giác cong lên, nhưng cậu ngay lập tức mím môi, cố làm ra vẻ không quan tâm.

- Ơ kìa? Bản sao ngày nhỏ của anh đấy còn gì? Em sẽ qua Mỹ thăm cháu yêu bây giờ. Anh đi cùng không?

Quang rủ rê, Niệm thản nhiên bảo:

- Không. Anh bận rồi.

- Bận? Bận khỉ gì? Anh bị điên à? Còn việc gì quan trọng hơn việc con mình chào đời?

Anh Niệm không trả lời, Quang hỏi có muốn nhắn nhủ gì cho hai mẹ con nhà nó không thì anh lắc đầu.

- Dương Tất Niệm! Tim anh được đúc từ băng à? Thực sự anh tạo cho người ta cảm giác lạnh tới thấu xương!

Quang tức tối mắng anh trai rồi quyết định bay sang Mỹ một mình. Đi cả quãng đường mệt mỏi là thế mà sang đến nơi nom thấy mặt con cháu Quang tỉnh táo liền. Lẽ ra con anh Niệm thì phải xưng chú, cơ mà anh cũng đâu cần nó nên Quang xưng bác, dựa trên cách xưng hô giữa cậu và Miên.

- Ui trụi ui! Tục tưng! Tục tưng cụa béc Choang, béc Choang sang thăm em nè, êu quá cơ.

Quang cố tình nói ngọng, Miên đưa Mi Ni cho anh trai bồng, ánh mắt vô thức liếc qua phía cửa. Chị Mơ nom con gái mà nẫu cả ruột, từ lúc chuyển dạ nó đã trông ngóng rồi, thi thoảng cứ ngó ngó nghiêng nghiêng tìm kiếm một bóng hình nào đó rồi lại ứa nước mắt đầy thất vọng. Ngoài miệng thì bảo với chị con căm ghét anh Niệm, bắt anh hứa không bao giờ được can dự vào cuộc sống của con, nhưng trong thâm tâm có lẽ không được cứng rắn như thế, vẫn thương, vẫn nhớ, vẫn mong anh. Nó rơm rớm bảo Quang:

- Ngoại trừ béo ú ra thì nom các nét của Mi Ni giống mẹ Hoài ghê quá anh ạ, nếu không vì người kia yêu cầu thì em đã đem bé về cho mẹ ẵm rồi.

- Ừ. Giống thật. Hem thèm giống béc Choang, hem thèm giống moạ Miên, cứ chích giống bờ lội cơ! Giống bờ lội để mai sau đi thi hoa khôi, em nhể?

Bác Quang giả giọng trẻ con nịnh bé, Miên cười cười, thế mà hồi xưa anh chê cô lớn tướng rồi cứ hem hem, giờ anh cũng nói với Mi Ni đấy thôi, tiếc rằng nó còn đang bận ngủ chả thèm dậy chào bác. Bác dụ dụ kêu dậy đi bác cho ăn kẹo ngon thì nó hé mắt mới đáng sợ chứ, con nhỏ liếc qua liếc lại, không thấy kẹo liền chóp chép cái môi rồi phớt đời ngủ tiếp.

Chị Mơ thấy vậy liền tán dương cháu mình đúng là thiên tài ham ăn, Miên xấu hổ lấp liếm chắc con bé vô tình tỉnh giấc thôi chứ nhỏ xíu biết cái quái gì. Do công việc bận bịu nên bác Quang chỉ sang chơi với Mi Ni được ba ngày, ngày cuối cùng bác chụp một bức hình bé đang ngái ngủ rồi gửi cho anh trai kèm tin nhắn bỡn cợt:

"Dạ! Con chào bác Niệm ạ! Con là Mi Ni béo ú, cháu gái cưng của bác Quang đây ạ! Con chúc bác Niệm một ngày tốt lành nhá! Con đi ngủ tiếp đây ạ! Đời đâu cần nhiều? Chỉ cần ăn no và ngủ ngon là sướng nhờ bác nhờ?"

Có người nhận được tin nhắn của em trai liền bật cười, cười vui tới mức chảy nước mắt. Mi Ni của ba Niệm xinh quá! Ba biết ba chẳng đủ tư cách để làm ba, nhưng cứ cho phép ba xưng ba với con mỗi lúc ba ở một mình, được không? Ngay lúc bác Quang gửi ảnh, ba đã tìm mua một chiếc máy in xịn nhất đó con, ba kêu người ta chuyển tới căn nhà ba đang ở. Ba ở một mình con à, thế nên ba có thể in bao nhiêu ảnh của con tuỳ thích.

Ba dán chúng lên tường, ba còn trang trí đèn nhấp nháy xung quanh, mỗi ngày mẹ Miên gửi ảnh của con cho bác Quang, bác Quang tốt bụng gửi lại cho ba, ba thường thu xếp công việc để có thể về nhà sớm in ảnh và rồi chìm đắm trong nụ cười ngây ngô của con. Ba đã không còn sợ cảm giác ở một mình trong đêm tối, bởi vì mỗi khi thấy căng thẳng, ba sẽ bật đèn lên để ngắm con. Đôi má phính, hàng lông mi cong vút và ánh mắt thơ ngây của con như ngọn lửa sưởi ấm trái tim ba.

Giá như ba có thể đồng hành cùng con trong từng dấu mốc quan trọng của cuộc đời, giá như vào thời điểm con tập ăn dặm, ba có thể ở đó bảo mẹ đừng chiều chuộng con quá thì chắc con gái ba sẽ không bị đầy bụng đâu nhỉ? Nghe bác Quang kể con ăn tham xong cái bụng con phình bự lên, rồi con khó chịu hạnh hoẹ mẹ cả đêm mà ba vừa buồn cười vừa sốt ruột. Ba biết mẹ cũng xót con không kém ba, bác Quang bảo mẹ bất đắc dĩ phải hạn chế khẩu phần ăn của con, thế nhưng con lại không vừa ý lăn qua lăn lại, phụng phịu dỗi hờn. Cái tính hay giận đó mình được thừa hưởng từ ai thế con gái nhỉ? Có vẻ như cục cưng của ba bị lây tính xấu của mẹ rồi đấy! Nhưng chẳng sao cả, con gái à, con xinh con có quyền dỗi, mai sau thằng nào không dỗ con thằng đó không xứng đáng làm con rể ba, nhỉ con nhỉ? Mi Ni! Ba nhớ con! Tuy chưa từng được gặp con, chưa từng được ôm con trong lòng nhưng ba vẫn nhớ. Thật lạ lùng phải không con? Ba nhớ gái yêu của ba khủng khiếp nhất là vào giai đoạn con mọc răng, chẳng hiểu có chuyện gì mà suốt một tuần liền bác Quang không thèm gửi ảnh con cho ba? Vì bị mẹ con cấm cản, ba nào có dám chủ động hỏi thăm hai mẹ con, ba đành gọi điện cho bác Quang hỏi bóng gió:

- Quang! Em khoẻ không?

- Em khoẻ. Gớm! Sao tự dưng ông anh quan tâm tới sức khoẻ của em thế?

- À... thì... anh yêu thì anh quan tâm thôi.

- Ra vậy! Em cũng yêu anh lắm anh Niệm ạ.

Quang chả quá hiểu anh trai mình đi, thèm ảnh con bé nhỏ dãi ra rồi còn thích sĩ diện, đã vậy Quang sẽ cho biết thế nào là lễ độ, mặc kệ anh khơi gợi đủ đường cậu vẫn một mực giả ngu không hiểu. Cứ ngỡ anh bỏ cuộc rồi, ai ngờ tối hôm đó ông anh mò về nhà, lao vào phòng Quang, chui vào chăn của Quang, ôm Quang đầy tình cảm.

- Ôi dồi ôi! Tôi sởn hết cả da gà lên rồi đây này! Biến! Dương Tất Niệm! Ông biến ngay cho tôi nhờ!

Quang gào thét, Niệm tỉnh bơ bảo:

- Không... anh yêu em mà... em cũng bảo em yêu anh... vậy thì đêm nay hai anh em mình sẽ ngủ trong tình yêu thương bao la dành cho nhau.

- Eo ôi! Tởm! Quá tởm! Tránh ra!

- Không tránh. Người ta nhớ em ý!

- Dương Tất Niệm! Ông có biết từ "tự trọng" được viết như nào không thế? Ôm với chả ấp! Ôm cho lắm vào rồi nhỡ tôi bị bẻ cong thì sao? Ông không định cho tôi lấy vợ nữa à? Rốt cuộc ông muốn gì hả đồ ác độc?

- Anh muốn gì em biết mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!