Chương 47: Lễ hội ẩm thực 5

Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Từ khi số lượng lớn học viên của học viện Hoàng Gia chạy đến, Clayton càng náo nhiệt hơn.

Các khách sạn lớn đầy khách, không còn phòng dư nào cả. Vì vậy họ đi thành nhóm năm ba người, cùng nhau thuê nhà dân để giảm chi phí.

Có chỗ nghỉ ngơi xong, càng ngày càng nhiều học viên chạy đến đầu đường, gia nhập đội ngũ cuồng loạn.

Có một số người buôn bán ngửi được mùi thơm, vốn dĩ bán ở gần học viện hoàng gia, bây giờ lại đổi qua Clayton.

"Dao găm tinh thiết, một thanh 10 đồng bạc!"

"Vòng cổ ma pháp – tác phẩm của đại sư, một sợi 5 đồng vàng."

"Thuốc hồi phục, thuốc ma lực! Ai cần tới mua nào!"

Ai cũng vậy, thường thích tụ tập ở chỗ đông người. Cho nên nơi đã đông đúc càng thêm náo nhiệt, nơi đã vắng vẻ càng thêm quạnh quẽ.

Thấy người ngoài tới càng ngày càng đông, Alice gật đầu thỏa mãn, "Hiệu quả không tồi."

Không uổng công cô hao tâm tổn trí để tổ chức lễ hội ẩm thực.

"Trước mắt người đông đúc, sau khi kết thúc lễ hội, bọn họ chưa chắc sẽ ở lại." Ryan nhắc nhở.

Advertisement / Quảng cáo

"Yên tâm, không đi được đâu." Alice tự tin cười cười.

"Bất kể là Cocacola ướp lạnh, gà hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly, hay là bốn loại rượu, chỉ có Clayton mới bán ra được."

"Chỉ cần bọn họ còn muốn ăn, chắc chắn phải ở lại không đi được."

Đó là chuyện đơn giản, không khó giải thích.

Ryan cúi mặt nghe theo, trong lòng thì nghĩ, sở dĩ dội nước lạnh vì không muốn người trẻ tuổi trở nên ngạo mạn, bước sai lầm. Nhưng sự thật đã chứng minh, lo lắng của ông ta hoàn toàn thừa thãi.

Lãnh chúa mới tuy trẻ tuổi, nhưng mà làm việc rất có trình tự, nhìn nhận vấn đề cũng thấu triệt.

"Tiếp theo làm sao ạ?" Ryan xin chỉ thị tiếp.

Alice cân nhắc một chút mới nói, "Đồ ăn ngon, rượu ngon thì cứ cung ứng như bình thường thôi. Ai hỏi cũng trả lời, "Cửa hàng thực phẩm mở cửa sau lễ hội, còn cửa hàng rượu đang xây dựng, sẽ mở cửa trong thời gian tới."

"Dạo này có rất nhiều người du ngoạn ở Clayton, phải tăng cường đề phòng và chú ý an toàn nhé."

"Cho dù có tiền cũng không mua được phần ăn thứ hai, mọi người bắt đầu bất mãn ạ." Ryan thấp giọng báo lại.

Alice không để tâm bảo, "Chỉ là phàn nàn ngoài miệng thôi, không cần quan tâm. Nếu có người ỷ vào sức mạnh mà cướp, thì cứ cho vào đội xây dựng, đi cải tạo lao động, tăng cường tư tưởng giác ngộ là được."

"Dạ, tôi hiểu rồi ạ." Ryan cúi người đồng ý.

Đầu đường cuối ngõ, người tới người đi, đã có chút dấu hiệu của thịnh vượng.

Alice nhìn ngắm, cảm thấy sự cố gắng của mình không hề uổng phí, tất cả đều đang phát triển tốt.

**

Biển người dập dềnh như thủy triều, không chỉ có người đi du lịch, còn có khách quay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!