Sau khi nghi thức nhậm chức kết thúc, Alice đổi sang thường phục, gọi Ryan tới, đi tuần trên phố.
Trên thị trấn, tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, bừng bừng sức sống.
Ở ven đường, hai nhà mạo hiểm đang tranh cãi với nhau.
Một người lớn tiếng nói, "Gà hoàng kim đương nhiên là ngon nhất khi ăn với sốt thịt nướng! Vừa chua vừa ngọt, khai vị tuyệt vời!"
"Vớ vẩn, rõ ràng tương ớt ngọt mới là chân lý!" Người còn lại ra sức phản bác, "Có chút ngọt, xen lẫn chút cay cay, phối hợp với gà vừa giòn vừa xốp, ăn đã không tưởng!"
Hai người cứ anh một câu, tôi một câu, tranh luận tới lui, nhưng không ai chịu ai. Cuối cùng bọn họ tức giận chẳng khác gì mấy con bò tót hằm hè nhau, thiếu điều lao vào đánh một trận.
"Ở Clayton cấm đánh nhau." Alice kịp thời lên tiếng, ngăn cản một trận đánh nhau.
Hai người không hẹn mà quay đầu, rối rít hỏi thăm, "Vậy người nói xem, cuối cùng là sốt thịt nướng ngon hơn hay sốt tương ớt ngọt ngon hơn?"
Ryan nhíu mày, ngón tay không kìm được đặt lên thân kiếm.
Trong mắt ông ta, đây rõ ràng là con đường chết. Nếu trả lời không làm cho hai kẻ này thỏa mãn, không chừng ngay ngày đầu nhậm chức, lãnh chúa sẽ bị đánh lén.
"Đều ăn ngon cả!" Alice thẳng thắn trả lời, "Mỗi lần ăn gà hoàng kim thì mua hai phần, muốn ăn sốt thịt nướng thì dùng sốt thịt nướng, muốn ăn tương ớt ngọt thì cứ ăn tương ớt ngọt thôi."
Cả hai người, "…"
Câu trả lời ngoài ý muốn làm bọn họ ngẩn người tại chỗ, trong lòng thầm than nghèo kể khổ.
Alice còn thấy chưa đủ, tiếp tục làm cú chót, "Chỉ có trẻ con mới phải chọn lựa, làm người lớn đương nhiên tất cả đều muốn."
Advertisement / Quảng cáo
Vừa dứt câu liền cười cười, tự nhiên đi khỏi đó.
Hai nhà mạo hiểm nhìn nhau, đều cảm nhận được mùi của đồng loại.
Đã cùng là người nghèo thì cần phải phải làm nhau tổn thương chứ?
Nghĩ vậy, hai người không còn hứng thú đánh nhau nữa, nhanh chóng giải tán.
"Bánh thịt, bánh thịt ngon đây, một cái chỉ cần 8 đồng thôi."
"Cá tươi mới nướng đây! Một con 6 đồng, hai con chỉ còn có 10 đồng thôi!"
"Giáp da rắn, giá 5 đồng bạc. Chỉ có một cái duy nhất, ai tới trước được trước."
"Sandwich! Sandwich ngon đây! Một cái 10 đồng!"
Bên đường rất nhiều sạp hàng, nhìn qua thấy đông nghịt. nhiều người dân tranh thủ lễ hội ẩm thực, bắt đầu buôn bán.
Alice nhìn qua có chút buồn bực, "Sandwich coi như rồi đi, thế bánh thịt, cá nướng với giáp vảy là ở đâu ra?"
Cô không nhớ trên thị trấn có những người giỏi việc này.
"Chẳng lẽ là người ngoài trấn?"
Trong đầu mới nghĩ tới, Ryan đã nhỏ giọng giải thích, "Chẳng lẽ ngài không nhớ ạ? Những người này trước đó ngài đều đã gặp rồi mà."
Alice cứ nghĩ mãi, nhưng nghĩ không ra.
"Trước khi nhậm chức, ở quảng trường, hoạt động khám chữa bệnh từ thiện." Ryan nhắc thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!