Nếu như có đầy đủ khoáng thạch, cô có thể chế tạo dụng cụ pháp thuật cao cấp.
Nếu có phong phú thảo dược, cô có thể chế tạo dược tề đỉnh cấp.
Nếu như có thừa giấy trắng, bút vẽ cùng mực nước, cô có thể vẽ quyển trục ma pháp cao đẳng.
Tùy tiện cái nào bán đi đều có thể kiếm được mấy ngàn, mấy chục ngàn kim tệ.
… Cư dân trấn nhỏ Clayton dùng phần lớn là đồng tệ, ngân tệ đều rất ít gặp. Làm ra dụng cụ phép thuật cấp cao, dược tềđỉnh cấp, quyển trục ma pháp cao đẳng có thể bán sao?
Chính xác hơn mà nói, có người mua được sao?
"Phải có biện pháp khác" Alice trong lòng tính toán, "Đi sơn mạch U Minh săn ma thú? Thu thập thảo dược? Bán cam thảo, thịt con nhím, làm điểm buôn bán nhỏ?"
Có thể làm quá nhiều sự tình, trong lúc nhất thời khó mà quyết định được nên làm cái gì.
Đúng lúc này, trên quảng trường bỗng nhiên vang lên tiếng rống giận dữ, "Dược tề sư, Dược tề sư trên trấn ở đâu?"
Bị cắt ngang suy nghĩ Alice không khỏi ngẩng đầu.
Theo tiếng kêu nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên 15,16 tuổi hay mắt đỏ bừng đang gọi khàn cả giọng.
Bên cạnh cậu ta có một thiếu niên cùng tuổi hai mắt nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê. Nếu không phải dựa vào đồng bạn đã sớm ngã trên mặt đất.
Đáng lưu ý chính là, cổ tay phải của cậu biến mất không còn tung tích, giống như bị kéo đứt, dính khắp quần áo, nhìn rất đáng sợ.
"Có Dược tề sư, pháp sư Quang minh ở đây không, ai cũng được, xin hãy giúp đỡ chúng tôi!" Trong tiếng nói của thiếu niên mang theo sự nghẹn ngào, "Nhanh lên, chữa cánh tay cậu ấy đi!"
Một vị đại thẩm thấy chua xót, không nhịn được mà chỉ điểm, "Dọc theo con đường này đi vào trong, chỗ cuối cùng có cửa hàng tạp hóa, là vị Dược tề sư duy nhất trong trấn mở. Cháu có thể đi nhìn xem, nói không chừng có thể chữa khỏi cho cậu ta."
Advertisement / Quảng cáo
"Cảm ơn, rất cảm tạ!"Thiếu niên vội vàng nói lời cảm tạ mang theo đồng bạn lảo đảo đi vào trong.
Những người còn lại nhỏ giọng bàn luận.
"Tiệm tạp hóa bên trong chỉ bán thuốc bột trị thương, các loại trị trầy da. Gãy tay… trị có hết không?"
"Vậy làm sao bây giờ? Trên trấn chỉ có vị Dược tề sư kia thôi"
"Clayton chỉ là địa phương nhỏ, chỉ là Nam tước lĩnh. Theo ta thấy, bọn họ nên đi Bá tước lĩnh bên cạnh thử vận may."
"Cậu điên rồi? Bá tước lĩnh cách nơi nay bao xa? Từ Clayton chạy tới, ngồi xe ngựa tối thiểu cũng một tuần lễ. Người bị thương thân thể suy yếu, căn bản không cách nào đi đường."
Sắc mặt Alice khẽ động, lặng lẽ đi theo.
"Dược tề sư tiên sinh, xin cứu cậu ấy!"Thiếu niên gần như là phá cửa, xông vào.
Vị Dược sư duy nhất trên trấn
- Wilson, đang mài thảo dược, thấy có người đột ngột xông vào, kinh sợ tới mức run rẩy, thiếu chút nữa ném luôn dụng cụ trên tay.
Xem tình huống người bệnh, anh ta tiếc nuối lắc đầu "Thật xin lỗi, tôi chỉ có thuốc trị thương, không cứu được bạn của cậu."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Con mắt Thiếu niên đỏ như muốn nhỏ máu, "Trên trấn còn ai có thể cứu bạn ấy không?"
"Chắc không thể, cậu phải tới thành thị xin giúp đỡ." Wilson bình tĩnh nói.
Giọng của thiếu niên nghẹn ngào, "Gãy tay trong vòng 72 phải trị liệu, người bệnh mới có thể khỏi hẳn. Không đủ thời gian mà chữa trị! Chờ khi tôi mang bạn ấy tới những lãnh địa khác thì đã sớm không cứu nổi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!