Ba năm sau.
Ở vòng ngoài dãy núi U Minh, ba nhà thám hiểm ngồi bệt trên đất gặm lương khô thiếu mùi vị.
Một kiếm sĩ uống ngụm nước suối chịu không được đề nghị, "Ở gần dãy núi U Minh có một thị trấn nhỏ tên Clayton, nghe nói đồ ăn ở đó ngon nhất thiên hạ! Hay là trên đường quay về, chúng ta ghé qua nhìn thử nhỉ?"
Pháp sư nhếch miệng tức giận bảo, "Thị trấn nhỏ cái gì chứ? Ai cũng nói, tuy Clayton không lớn, nhưng còn thịnh vượng phát đạt hơn cả vương đô đấy!"
"Tôi từng đi qua một lần rồi, toàn là người không hà, đi là đụng."
"Nhưng mà đồ ăn thì quá là ngon! Gà hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly, Cocacola, còn hai món mới ra là cánh gà mật ong, đùi gà Orléans nữa."
Nói tới đây, nước miếng chảy ra, càng làm cho bánh mì trên tay càng thêm nhạt nhẽo.
"Thật không?" Kiếm sĩ như tìm được tri kỷ, hưng phấn nói, "Dù sao công việc cũng đã xong, giờ còn sớm, chúng ta mau đi dạo một vòng, ăn chút đồ ngon đi."
"Ngày nào cũng mạo hiểm tính mạng làm việc nguy hiểm, thời gian này đúng là đuối sức lắm rồi."
Pháp sư cân nhắc một chút, cuối cùng cũng bị đồ ăn ngon dụ dỗ, "Ta cũng đi."
Còn một đồng bọn của bọn họ chẳng nói chẳng rằng gì cả, sau khi nuốt xong miếng bánh mì, "Mấy người đi dạo đi, ta không đi đâu. Mai còn phải dậy sớm, ta nghĩ sẽ tìm khách sạn để nghỉ ngơi."
"Cậu chưa ăn qua, căn bản không biết đồ ăn Clayton ngon thế nào!" Kiếm sĩ nói những lời chân thành, muốn mang bạn mình đi mở rộng tầm mắt.
Không ngờ người ta lắc đầu quầy quậy, "Không có hứng thú."
Kiếm sĩ đành chịu thua.
Trong ba người, chỉ có người này là Ma kiếm sĩ, đồng thời tinh thông cả kiếm thuật và ma pháp.
Sở dĩ danh tiếng của nhóm nhỏ này không tệ, mỗi lần làm việc đều hoàn thành xuất sắc, cũng là nhờ có vị này.
Lại nói…
Kiếm sĩ cẩn thận liếc qua. Nhìn thấy trên mặt từ trán đến cằm bạn mình có những vết sẹo nặng đáng sợ, chợt căng thẳng trong lòng, vội đổi giọng, "Vậy thì không cần miễn cưỡng. Charles, nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"Uh." Ma kiếm sĩ gật đầu.
Nghỉ ngơi xong, đoàn người đi đến Clayton. Sau khi đặt xong phòng ở khách sạn, kiếm sĩ và pháp sư hào hứng dắt tay nhau đi dạo.
Charles quay về phòng, ngồi phịch xuống ghế sa lông thất thần.
Tam hoàng tử của đế quốc Richard, hiện dùng tên "Charles", những chuyện trải qua không khác gì một giấc mộng.
Sau khi bị biếm làm thứ dân, hộ vệ của cậu ta kéo ra khỏi cung, vứt đại trên đất.
Muốn quay về phòng ngủ để thu thập hành lý cũng không được, rằng cậu ta đã mất đi thân phận hoàng tộc.
Định xin mấy quý tộc có quan hệ tốt giúp đỡ, quản gia thông báo là gia chủ đi du lịch không ở nhà, thì cũng phái người đuổi cậu ta đi, không nể mặt chút nào.
Ngoài quần áo trên người, đồ trang sức đeo sẵn, cùng với thanh kiếm bên hông, cậu ta hoàn toàn tay trắng.
Trong chớp mắt, Richard tưởng mình gặp ác mộng. Cậu ta đứng ngơ ngác ở góc đường, không biết nên đi đâu, làm gì.
Đúng lúc này thì tiệm thời trang tìm được cậu ta.
"Tam điện hạ, ngài đặt quần áo ở tiệm chúng ta, khoản còn lại chưa thanh toán đâu đấy!" Thái độ người kia cực kỳ cung kính, nhưng lại ẩn chưa lời cảnh cáo trong đó.
Từ trước đến giờ Richard luôn cao ngạo, lòng tự trọng siêu mạnh, căn bản không chịu nổi ánh mắt khinh bỉ của đối phương. Bởi vậy không hề do dự gỡ trang sức ma pháp trên người để trả nốt phần còn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!