Chương 4: (Vô Đề)

Ta nhìn hai người họ đang chia nhau miếng dưa hấu, thong thả nói:

"Nếu chàng thật sự yêu Bùi Tiểu Mạn, vậy chúng ta hòa ly. Ta vào cung làm nữ quan, nàng ấy làm quan phu nhân của chàng, chẳng phải… vẹn cả đôi đường sao?"

Dù sao cũng từng là vợ chồng một hồi, chưa đến mức phải trở mặt tàn nhẫn.

Nếu hắn chịu thuận hòa ly, ta… cũng không muốn làm mọi chuyện quá khó coi.

05

[Nữ phụ thật quá ngây thơ! Trên danh nghĩa là vợ, nhưng thực chất chẳng khác nào người hầu. Nam phụ sao nỡ để nữ chính hắn yêu phải làm chuyện thấp hèn như thế?]

Quả nhiên, Triệu Tùng Trúc dịu giọng xuống:

"Tú Vân, nàng là chính thê duy nhất của ta, điều đó không ai có thể thay đổi. Nàng đừng gây chuyện vô lý nữa. Trước kia nàng hiền thục dịu dàng nhất, sao chỉ về nhà mẹ đẻ một chuyến mà đã thành ra như vậy? Từ nay… đừng quay về đó nữa."

[Đạo đức giả!

Mong tác giả gặp đúng loại phu quân thế này cho biết mùi!]

Hàng loạt dòng chữ tràn qua mắt, ta xem từng câu một.

Trong nguyên văn cốt truyện, vì Bùi Tiểu Mạn, Triệu Tùng Trúc đã tận lực ép ta thêu từng bức Tô thêu thượng phẩm cho nàng ta.  

Ta phải thức đêm suốt mười ngày, đến mức mắt mờ chẳng còn thấy rõ phía xa. Đạn mạc bảo ta bị cận thị, thật chẳng sai.

Còn hắn — nhờ vào sự nâng đỡ của ca ca ta, được thăng làm Lang trung Lại bộ.

Đến khi triều đình phân bè kết phái đấu đá, hắn quay lại cắn ngược ca ca ta một nhát, khiến huynh phải bị giáng chức đày đi xuống phía Nam, năm mươi tuổi đầu vẫn lận đận tha hương, ta và huynh muôn đời không thể gặp lại.

Cuối cùng, Bùi Tiểu Mạn được hoàng đế để mắt đến, phong làm hoàng phi.

Lúc ấy, Triệu Tùng Trúc mới sực tỉnh thấy ta mới là người tốt — quay về bến cảng gia đình, tìm ta nối lại tình xưa.

Còn ta, vì cảm động, cho rằng bao năm mình hiếu thuận mẹ chồng, chăm lo cho hắn, rốt cuộc cũng đổi lấy phu thê hòa thuận, ngẩng đầu làm người, vinh hiển rạng danh.[Đáng tiếc thay!

Kỹ nghệ Tô thêu của nữ phụ đạt mức xuất thần nhập hóa, những bức

"Liên Đường Nhũ Áp Đồ" hay

"Phụng Hoàng Kê Ngô Đồ" về sau đều được hậu thế xem là quốc bảo. Ai mà ngờ, lúc nàng còn sống… lại khổ sở nhường này.]

Ta không kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ta làm sao lại có thể ngốc nghếch, ngu muội đến vậy?

Thấy ta rơi lệ, Triệu Tùng Trúc bước đến, muốn ôm lấy ta, dịu giọng nói:

"Nếu sau này ta thành danh, nhất định không quên công lao trời biển của nàng. Nàng cứ ở nhà hiếu thuận với mẹ ta, chăm sóc gia đình, sau này… ta sẽ cố gắng để nàng có được tước mệnh phu nhân."

[ghê tởm quá rồi.]

[ghê tởm +1]

Ta thấy dạ dày như cuộn trào, gắng gượng đẩy hắn ra:

"Nhiều người đang nhìn đó, ngươi không biết ngượng à?"

Hắn nở nụ cười ám muội, thấp giọng thì thầm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!