Triều ta, Hàn Lâm viện đông như kiến, không có thực quyền, bổng lộc mỗi tháng vỏn vẹn hai lượng bạc, quan thanh quý, mà nghèo rớt mồng tơi.
Nếu không có hôn sự với ta, Triệu Tùng Trúc không thể nào gồng gánh nổi sinh hoạt phí tại Kinh thành đắt đỏ.
Chỉ là… giờ đây hắn đã vong ân bội nghĩa, nếu lại để hắn ra ngoài làm quan Lại bộ, e là lại càng kiêu căng hống hách hơn nữa.
Ta kể lại với huynh chuyện hắn đã nói gì với ta hôm qua.
Huynh nổi giận đùng đùng, đập mạnh lên bàn:
"Muốn có vinh hoa phú quý mà cũng muốn làm người đứng đắn? Nằm mơ! Ngày mai ta sẽ gạch tên hắn khỏi danh sách, để hắn tiếp tục làm kẻ Hàn Lâm nghèo kiết xác, cho hắn biết không có họ Trịnh chúng ta, hắn chẳng là cái thá gì!"Sáng hôm sau, ta mang theo Liên Đường Nhũ Áp đồ, cùng tẩu tẩu đến Thêu phường Hoàng gia.
Người phụ trách tuyển chọn lần này là nữ quan phẩm cấp ngũ phẩm của Thượng Công Cục, tên là Trần Thượng Công.
Khi ta giũ bức tranh thêu trước mặt bà ấy, ánh mắt Trần đại nhân sáng rực, bất giác vỗ tay khen lớn:
"Bức này… đáng được xếp hạng nhất!"
Ghi danh, địa chỉ xong xuôi, bà dặn ta trở về đợi kết quả:
"Cuối cùng chúng ta sẽ chọn ra hai nữ quan và mười nữ thợ thêu, cô cứ yên tâm chờ tin."
Màn hình chữ bỗng bùng nổ:
[Nữ phụ mà cũng nộp đơn à? Vậy nữ chính còn cửa nào trúng tuyển nữa không?!]
[Đến khi cả hai cùng làm nữ quan, nữ phụ chắc chắn không còn cam tâm thêu thuê không công cho nữ chính đâu!]
04
Lúc ta trở về nhà, trời đã đứng bóng, mồ hôi nhễ nhại ướt cả lưng áo.
Triệu Tùng Trúc và Bùi Tiểu Mạn đang trốn trong phòng ăn dưa hấu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Biểu ca, phần ruột mềm ở giữa này ngon nhất, để muội đút cho huynh nhé!"
Bùi Tiểu Mạn múc một muỗng đưa tới bên miệng Triệu Tùng Trúc.
Hắn mỉm cười, nghiêng đầu ăn luôn từ tay nàng.
Mặt nàng thoáng ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu:
"Trong phòng còn có cô cô kìa…"
Ta vén rèm bước vào, lập tức cảm thấy một luồng mát lạnh ùa đến — trong phòng có đặt ba tảng băng lớn.
Bà mẹ chồng vội lên tiếng giải thích:
"Hôm nay trời oi bức, ta bèn lấy ít băng trong kho lạnh ra dùng."
Kho lạnh vốn là của hồi môn ta mang theo khi xuất giá, chìa khóa chỉ có một, và là do ta giữ.
"Các người… đã lấy trộm chìa khóa của ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!