Chương 2: (Vô Đề)

Triệu Tùng Trúc cười lạnh, mỉa mai:

"Từ chối? Ta lấy gì mà đọc sách? Phụ thân nàng nhìn trúng đúng điểm ấy, nên mới dùng hôn sự để ép buộc ta."

"Bây giờ thì nàng mãn nguyện làm vợ ta rồi, còn Mạn Nhi thì chẳng biết sẽ đi đâu về đâu. Hôm nay nàng ấy cũng đi dự tuyển nữ quan Thêu phường, nàng cũng phải bỏ tiền ra giúp nàng ấy một tay chứ!"

Toàn thân ta run rẩy vì tức giận.

Năm đó phụ thân ta hỏi hắn có bằng lòng cưới ta hay không, còn đưa sính lễ hậu hĩnh — hắn lập tức đồng ý không chần chừ. Thế mà hôm nay, trong miệng hắn lại thành ép buộc?

Giả tạo.

Giả đến tột cùng.

Một thương nhân… sao có thể ép được một tú tài?

Phụ thân à, đây chính là

"giống tốt biết đọc sách" mà cha xem trọng sao? Là chàng rể quý giá mà cha cất công chọn lựa sao?

Ngay cả sư tử đá ở cổng phủ quý nhân, còn thật lòng hơn hắn!

Bùi Tiểu Mạn thoăn thoắt chạy tới cửa bếp, chu môi nũng nịu ôm lấy tay hắn, khẽ lắc:

"Biểu ca, muội đợi huynh lâu lắm rồi, sao còn chưa đi? Mau đưa muội đến Thêu phường đi~"

Ta lạnh lùng nhìn hai người.

Bùi Tiểu Mạn dường như mới phát hiện ra ta, dè dặt nói:

"Biểu tẩu, muội đi cùng biểu ca đến Thêu phường là bất đắc dĩ, không phải cố ý bỏ lại tỷ đâu. Trong nhà còn phải có người trông nom cô cô, tỷ sẽ không giận chứ?"

Triệu Tùng Trúc hừ lạnh:

"Nàng ta có gì mà giận? Vị trí Triệu phu nhân vốn là nàng cướp của Mạn Nhi!"

Hắn tiện tay gõ lên vung nồi:

"Trịnh Tú Vân, ta cảnh cáo nàng lần cuối, đem thêu phẩm ra đây! Nếu không, ta tự đi lấy, lúc ấy lấy bao nhiêu là chuyện của ta!"

Bùi Tiểu Mạn cúi đầu tỏ vẻ áy náy:

"Biểu tẩu đừng trách biểu ca, huynh ấy chỉ là mong muội có cuộc sống tốt hơn thôi..."

Ta chẳng buồn đáp lời, chỉ quay người mở cửa phòng thêu phía sau bếp:

"Dạo gần đây ta bận rộn thêu Phụng Hoàng Kê Ngô đồ, trong nhà xoay đâu cũng thiếu bạc, mấy món thêu cũ đều đã bán cả rồi. Ngươi chẳng đưa ta lấy một đồng tiền chợ, mọi thứ đều phải dùng của hồi môn của ta để gánh vác."

Bùi Tiểu Mạn nhanh miệng chen vào:

"Vậy biểu tẩu chia ít của hồi môn cho muội có được không?"

Ta nhoẻn cười, mắt nhìn Triệu Tùng Trúc đầy ẩn ý:

"Phu quân cũng muốn lấy của hồi môn của thiếp để tặng cho biểu muội sao?"

Sắc mặt hắn trở nên khó coi, ngượng ngùng:

"Đủ rồi, Mạn Nhi, chúng ta tự nghĩ cách, đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!