Trần Thượng Công đưa ta về phòng bà, mặt vẫn nghiêm lại hỏi:
"Ngươi đang nghĩ gì? Rất thích cái cảm giác được nam nhân cầu xin nịnh nọt lắm sao?"
Ta lập tức cúi đầu, hổ thẹn:
"Hạ quan làm phiền đại nhân rồi."
Khóe môi bà có hai đường vết nhăn rõ rệt, khi mím môi càng thêm sắc lạnh và khó gần.
"Nếu ngày mai hắn quay lại nữa, liệu ngươi có theo hắn về cái lồng son nhỏ bé ấy không?"
Ta khẽ rùng mình:
"Hạ quan tuyệt đối không có ý ấy!"
Bà nhấp một ngụm nước, giọng nhẹ nhưng đầy uy nghi:
"Vậy là tốt rồi. Thật ra ta đã sớm biết bức Phượng hoàng Kê Ngô đồ kia là tác phẩm của ngươi."
Ta ngẩng đầu kinh ngạc.
Trần Thượng Công khẽ mỉm cười:
"Là người đứng đầu Thượng Công cục, đường kim mũi chỉ, màu sắc phối trí, làm sao ta lại không nhận ra? Ngươi rất giỏi, chỉ cần thời gian, chắc chắn sẽ vượt qua cả mẫu thân mình."
Ngực ta khẽ run lên.
"Chu Khắc Nhu là thêu nữ đệ nhất Tô Châu năm xưa, cũng là cố nhân của ta. 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm
"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện
"để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Nhưng ta lựa chọn nhập cung làm nữ quan, còn nàng thì gả chồng sinh con, rồi mất sớm. Ta vẫn luôn trách nàng vì một người nam nhân mà hi sinh cả đời, nên từ đó không còn qua lại."
Ta không nói gì.
Mẫu thân và phụ thân ta tuy tình cảm sâu nặng, nhưng cũng nhờ vào những bức thêu của bà mà phụ thân gây dựng được sản nghiệp đầu tiên, rồi dần trở thành phú thương nổi tiếng nhất Giang Nam.
Trần Thượng Công nói mẫu thân đã hi sinh vì phụ thân, kỳ thực không sai.
Ta tự hỏi lòng mình:
Trước sự dây dưa của Triệu Tùng Trúc, ta thực sự không có cách gì sao?
Hay là... ta đang ngầm hưởng thụ cảm giác được hắn hạ mình cầu xin?
Trần Thượng Công nhìn ta thật sâu, rồi nói chậm rãi:
"Vân nhi, con phải hiểu... Thỏa mãn vì nam nhân quỳ gối cầu xin không có chút ý nghĩa gì cả. Nếu thật sự muốn trả thù, hãy khiến hắn thân bại danh liệt, tài sản tiêu tan — đó mới là hồi báo sắc bén nhất."
13
Ta nghiêm túc thi hành lời dạy của Trần Thượng Công.
Ca ca chỉ một đạo công văn, liền điều Triệu Tùng Trúc đến làm huyện lệnh ở Kiềm Châu, tiện thể đem cả Bùi Tiểu Mạn cùng mẹ già của hắn đóng gói đưa lên xe ngựa, tiễn đi không trở lại.
Đại tẩu hỏi ta:
"Muội định không tái giá nữa sao? Nhà mẹ ta có người cháu trai, vợ mất sớm, chưa có con cái..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!