Chương 1: (Vô Đề)

GIỚI THIỆU:

Khi ta đang chuyên tâm thêu một bức Tô thêu, trước mắt bỗng hiện ra một hàng chữ lơ lửng:

[Thật đáng thương cho nữ phụ, thêu ròng rã mười ngày mười đêm, cuối cùng bức thêu ấy lại bị nữ chính lấy đi đăng ký dự tuyển.]

Ngày mai chính là trận chung kết của cuộc tuyển chọn Thêu phường Hoàng gia, ai đạt hạng nhất sẽ được phong làm nữ quan.

Lúc ấy, Triệu Tùng Trúc ân cần hỏi ta:

"Thêu xong chưa? Ta đến Thêu phường Hoàng gia hỏi giúp nàng, xem có cơ hội được chọn không."  

01

Ta nâng bức thêu Phụng Hoàng Kê Ngô đồ lên, đang định cẩn thận dặn dò Triệu Tùng Trúc, thì trước mắt lại hiện lên một hàng chữ:

[Xong rồi xong rồi!

Nam phụ si tình sắp mang bức thêu của nữ phụ đi nộp cho nữ chính!]

[Về sau nữ phụ sẽ phải ở nhà hầu hạ mẹ nam phụ đang bệnh nặng, còn phải thay nữ chính thêu hết bức này đến bức khác, thêu đến mù cả mắt!]

[Bài luận của nữ phụ, nữ chính ký tên tác giả thứ nhất, nữ phụ không được một chữ danh lợi!]

[Đợi đến khi nữ phụ phượng hoàng bay cao, trở thành hoàng phi rồi đạp nam phụ một cước thì nam phụ mới bừng tỉnh, muốn quay về nối lại tiền duyên.]

Ta nhìn hàng chữ trôi lơ lửng trước mắt, nhất thời sững sờ.

"Tú Vân, buông tay. Nàng còn muốn được vào Thêu phường Hoàng gia làm nữ quan hay không?"

Triệu Tùng Trúc nhíu mày, ra lệnh đầy mất kiên nhẫn.

Ta cố ép bản thân không nghe theo mệnh lệnh kia, dịu giọng giải thích:

"Vẫn… còn thiếu một chút nữa…"

Triệu Tùng Trúc khẽ rung bức thêu mỏng như cánh ve trong tay, ánh sáng phản chiếu khiến phụng hoàng sống động như thật, sắc màu lưu chuyển.

"Vậy là đủ rồi, không cần thêu thêm nữa. Mạn Nhi còn đang đợi ta, ta đi trước đây. Còn nàng, nấu cơm xong đi, mẫu thân ta đang đói."

Khoan đã— Ta còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã không đợi nổi mà rảo bước ra ngoài.

Thực ra, phần mắt phụng hoàng vẫn còn thiếu một đường thêu cuối cùng — đứng trong phòng thì không thấy, nhưng khi ra ngoài ánh sáng, sẽ thấy phụng hoàng chảy huyết lệ — đại hung!

Ta vội đuổi theo muốn lấy lại bức thêu, thì từ trong phòng truyền ra tiếng nói của Triệu Tùng Trúc:

"Mẫu thân, con đưa biểu muội Mạn Nhi đến Thêu phường Hoàng gia. Sau này nếu nàng ấy được chọn làm nữ quan trong cung, con cũng xem như có người trong triều làm chỗ dựa, cũng không uổng công cữu phụ đã gửi gắm nàng cho người."

"Có thể nói là đôi bên cùng có lợi."

Giọng bà mẹ chồng mang theo chút do dự:

"Nhỡ Tú Vân làm ầm lên thì sao?"

Triệu Tùng Trúc cười khẩy:

"Làm ầm gì? Đây là tội khi quân, nếu ồn ào lên thì ai cũng không yên ổn đâu!"

[Thật tội cho nữ phụ, sau này mọi bức thêu đều bị gán dưới tên nữ chính.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!