Sáng sớm Khương Thần đúng giờ rời giường, chậm rãi cơm nước xong xuôi, sau đó dưới sự đề nghị của y tá mà bắt đầu đi dạo quanh phòng bệnh.
Tổ trưởng Tần đến xem vài lần rồi trở lại văn phòng.
Hai vị tâm phúc sau một đêm và một buổi trưa nỗ lực, cuối cùng cũng viết xong báo cáo nộp lên cho ông.
Không tra thì thôi, tra một phát là giật mình.
Không hổ là thiên tài e
-sport năm đó lấy quán quân, dù chỉ chơi game vẫn chơi đến hứng khởi, tiếng tăm lẫy lừng, mấy cái hot search đều có liên quan tới cậu ta.
Tổ trưởng Tần cầm báo cáo, gân guốc nảy thình thịch trên trán.
"Còn có cái di động này nữa."
Một vị tâm phúc lấy vòng tay di động của Khương Thần, nói với ông:
"Nó đã kêu nguyên buổi sáng rồi."
Vừa mới nói xong, điện thoại lại vang lên.
Tổ trưởng Tần nói: Nghe máy đi.
Tâm phúc hiểu ý ông, bấm kết nối: A lô.
Bên kia im lặng một giây, sau đó giọng nói ấm áp truyền tới:
"Xin chào, xin hỏi ngài là người thân của chủ số điện thoại này sao? Tôi là bạn của cậu ấy ở trong game."
Tâm phúc nói:
"Tôi không phải, xin hỏi có chuyện gì không?"
Bên kia đáp:
"Hôm nay tôi không thấy cậu ấy vào game nên muốn gọi hỏi thăm một chút."
Tâm phúc nói:
"Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi không tiện tiết lộ tình hình cụ thể, để mấy hôm nữa cậu ấy sẽ gọi lại cho ngài. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép cúp máy."
Bên kia vội vàng hỏi:
"Cậu ấy có khỏe không?"
Tâm phúc nói:
"Cậu ấy rất khỏe, xin đừng lo."
Bên kia im lặng hai giây: Vâng, cảm ơn ngài.
Tâm phúc nói: Không có gì.
Gã cúp máy, nhìn về phía tổ trưởng:
"Đám lão Trần đã đến đông đủ."
Tổ trưởng Tần gật đầu, cầm báo cáo tới phòng họp, đập xuống trước mặt tổ trưởng Trần: Đây, tự nhìn đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!