Chương 32: Cảm Ơn Vì Lời Mời Không Đánh Tôi Còn Có Việc

Để tiện liên lạc thì đám Vương Phi Điểu đã tổ đội với nhau.

Họ cũng nhận được thông báo cùng lúc với bên rừng đá, cũng nghe thấy đám Trá Tử rú lên trong kênh đội ngũ, vậy nên khi thấy hai vị đại lão trở lại, bọn họ cũng hùa theo hô hào: Đại lão bá quá!

Khương Thần bình tĩnh ừ một tiếng.

Trá Tử vươn tay, vô cùng chân thành mà vỗ vai Vương Phi Điểu:

"Mấy người không hiểu đâu."

Gã biết chắc chắn là đám Vương Phi Điểu cho là đại lão có thể giết chết mười người là nhờ có bọn họ hỗ trợ.

Mặc dù đúng là bọn họ có giúp chút đỉnh, nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là thực lực của chính đại lão.

Một chuỗi liên hoàn nổ, máu tươi văng khắp nơi, hoa văn màu đen lan tràn, từng người nối tiếp nhau ngã xuống, dùng chính tính mạng để tưới tắm ra một Phong Ấn Sư màu đen...! Khung cảnh đó, chỉ có người tận mắt chứng kiến mới hiểu được cảm giác đó là gì.

Trái tim gã đến tận lúc này vẫn chưa đập lại bình thường được.

Vương Phi Điểu nghi hoặc:

"Không hiểu cái gì cơ?"

Trá Tử nói:

"Dù anh có miêu tả cho cậu thì có lẽ cậu cũng không tưởng tượng ra được đâu."

Giờ gã đang vô cùng hối hận, hối hận ban nãy không quay video lại.

Nếu không phải A Dật từng dặn bọn họ không được nhắc tới chuyện lên chuyên nghiệp trước mặt các đại lão, gã cực kì muốn hỏi xem vì sao đại lão không thử tới trại huấn luyện của câu lạc bộ.

Gã đã xem đấu giải rất nhiều năm rồi, nhưng chưa từng thấy Phong Ấn Sư nào lợi hại như vậy

Thậm chí gã còn có thể tưởng tượng ra, nếu như đại lão đi thi đấu, dùng chiêu này trên sân, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người phải phát cuồng.

Đương nhiên một phần cũng là do đối thủ hôm nay hơi yếu.

Có lẽ đến khi chính thức ra sân, đối mặt với mấy tên tuyển thủ chuyên nghiệp biến thái kia, đại lão sẽ bị bọn họ đè áp, nhưng gã vẫn cực kì hi vọng đại lão có thể thử một chút, để cho tất cả mọi người nhìn xem, Phong Ấn Sư hệ công kích trâu bò đến mức nào.

Gã ôm ngực:

"Tóm lại là cảm giác rung rinh đó."

Vương Phi Điểu nói:

"Dẹp đi, một ngày anh rung rinh bao nhiêu lần hả."

Trá Tử nghiêm túc:

"Lần này đủ để rung rinh cả đêm luôn."

Phương Cảnh Hành liếc gã một cái, nói:

"Tôi cần nói chuyện với bọn họ."

Đám Trá Tử vừa nghe đã hiểu ý, rời khỏi rừng đá, ra bên ngoài chờ.

Khương Thần là người trong cuộc nên ở lại.

Tạ Thừa Nhan cũng biết chuyện tân binh nên ở lại theo, canh giữ bên cạnh cậu nhỏ, không nhịn được lại ôm thêm cái nữa, dù sao thì có đầy đủ lí do, y có thể nói là do Phong Ấn Sư khiến y nhớ tới cậu nhỏ nên hơi kích động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!