Việc Tạ Thừa Nhan đến nhà ông ngoại, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Y biết hôm nay là ngày giỗ bà ngoại, cũng biết mẹ mình với bác và ông ngoại sẽ ra mộ thắp hương.
Y chưa từng gặp bà ngoại, còn cách một đời nên càng không thể nói là có tình cảm, nhưng mỗi lần giỗ bà vào đúng ngày nghỉ, Tạ Thừa Nhan vẫn sẽ hỏi mẹ có cần y đi cùng không.
Khương Thi Lan nói:
"Không cần đâu, mẹ đi là được rồi."
Bà nhìn đứa con trai ngồi ăn sáng mà hai mắt vẫn còn dính vào nhau, nói:
"Trưa nay mẹ không về, nhưng lát nữa dì giúp việc sẽ trở lại, bảo dì ấy nấu cơm cho con nhé."
Tạ Thừa Nhan nói:
"Con hẹn đi ăn với Cảnh Hành rồi."
Khương Thi Lan gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Thừa Nhan như người mộng du ăn hết bữa sáng rồi trở về phòng đánh thêm một giấc, mở mắt ra đúng lúc dì giúp việc vừa vào cửa.
Dì giúp việc gần như là nhìn y lớn lên, tình cảm vô cùng đậm sâu.
Y quan tâm hỏi han vài câu, biết chuyện mẹ dì bị bệnh, lại còn bị đau chân, chợt nhớ bác cả từng điều chế cao cho ông ngoại, dùng cực kì tốt, bèn nói sẽ lấy một ít về cho dì.
Y không biết liệu mẹ mình có ăn trưa ở nhà ông không, nhưng biết chắc chắn là ông ngoại tảo mộ cho bà xong sẽ về nhà ăn trưa.
Nếu như y không có hẹn với Phương Cảnh Hành thì chắc sẽ gọi cho mẹ mình, hỏi xem bà có đang ở nhà ông không, nếu có thì tiện thể lấy hộ.
Nhưng dù sao thì hôm nay y cũng phải ra ngoài, lại tiện đường, thế là dứt khoát tới một chuyến.
Trên đường đi y còn nghĩ hay là chụp một tấm ảnh đống cúp của cậu nhỏ, gửi cho em trai nhìn, ai ngờ lại thấy được một cảnh này.
Mặc dù Tạ Thừa Nhan chưa từng gặp cậu nhỏ, nhưng một là vì Phương Cảnh Hành trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, mà y thì biết nhà mình từng sản xuất ra một vị đại thần e
-sport, nên đã tò mò xem tư liệu; hai là cháu trai thường giống nhà ngoại*, cái mặt này của y lại trông giống bác cả Khương Huy chứ không giống cậu nhỏ Khương Thần, khiến cho mỗi lần y ở nhà ông ngoại nhìn thấy ảnh chụp của Khương Thần là đều sẽ cảm thấy canh cánh trong lòng, nghĩ giá mà y có được nhan sắc của cậu nhỏ thì tốt biết mấy.
*Nguyên văn là cháu trai thường giống cậu, như bên Việt mình nói là con trai thường giống mẹ đấy, mà Tạ Thừa Nhan lại gọi Khương Huy là cậu lớn (đại cữu), nhưng theo vai vế ở miền Bắc thì anh trai của mẹ là bác, em trai mới là cậu nên mình đã mạn phép sửa lại thành giống nhà ngoại cho đỡ bị cấn xưng hô.
Nhất là dưới khóe mắt Khương Thần còn có một nốt ruồi giọt lệ, thật sự quá nổi bật.
Thế nên chỉ cần nhìn một cái Tạ Thừa Nhan đã có thể nhận ra đây là cậu nhỏ nhà y.
Bầu không khí trong phòng khách hoàn toàn chết lặng.
Dù đã trở thành viện trưởng, Khương Huy vẫn thiếu nghiêm túc y hệt ngày xưa, ông mờ mịt nhìn quanh, hỏi lại: Hả? Đâu cơ?
Khương Thần cũng lành lạnh cho y một câu:
"Ồ, nhìn thấy được tôi à?"
Mặt Tạ Thừa Nhan xoẹt cái trắng bệch.
Y thấy Khương Thần nhìn mình chằm chằm, run rẩy nói:
"Cậu nhỏ, cậu...! Cậu có nguyện vọng gì không ạ? Cháu sẽ truyền đạt lại với mọi người."
Khương Thần nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!