Lúc Khương Thần online, Phương Cảnh Hành đã đứng sẵn bên cạnh đợi cậu.
Hình xăm ở thái dương Ám Minh Sư hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt, cả người lạnh lùng ngạo mạn lại đầy tà khí, cực kì phù hợp với khu rừng Tuyệt Vọng này.
Nhưng mà một giây sau, đối phương đã nở nụ cười chào hỏi, lập tức hòa tan cảm giác mà nhân vật mang lại cho người nhìn.
"Đến rồi à?"
Khương Thần với khuôn mặt nhã nhặn của Phong Ấn Sư, nhàn nhạt "ờ" một tiếng.
Cậu nghe Phương Cảnh Hành kể lại những chuyện đã xảy ra, lại hỏi: "Sao cậu không dùng giọng thật?"
Du Mộng có rất nhiều giọng cho người chơi lựa chọn, nhưng người chơi cũng có thể bỏ qua và chọn sử dụng giọng thật của mình.
Giọng của con hàng này, không dùng thì hơi tiếc.
Phương Cảnh Hành nói: "Nhiều fan quá, em sợ bị nhận ra."
Anh luôn rất nhạy bén, chỉ một câu này thôi đã đoán được đại khái, dựa theo tính tình của Phong Ấn Sư, cố ý hỏi anh như vậy thì đến 80% là do thấy giọng thật của anh hay hơn giọng game.
Anh cười nói: "Anh thấy giọng em hay à?"
Khương Thần cực kì không muốn khen tên này, phủ nhận: "Cũng chỉ tàm tạm thôi."
Đương nhiên Phương Cảnh Hành không tin, theo bản năng định mở giọng thật tăng điểm cho mình.
Nhưng cánh tay vừa hơi nâng lên đã đặt xuống, vì anh cảm thấy không thích hợp, như kiểu đang cố ý dụ dỗ người ta, thế là lại thôi.
Khương Thần càng không quan tâm đến chút huyện nhỏ đó, hỏi xong thì cũng sang trang, đi theo Phương Cảnh Hành vào sâu trong rừng, biết đám Dật Tâm Nhân muốn đối thoại với NPC thì nói: "Tôi đã hứa với Tạ Thừa Nhan là sẽ đợi cậu ta về mới đánh."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Anh đến đó nhìn là biết."
Hai người nhanh chóng đi tới dưới một gốc cây cổ thụ, đám Dật Tâm Nhân đều đang ở đây.
Khương Thần thấy bọn họ đang nghển cổ thì cũng ngước lên, giữa khe hở của tán cây cậu mơ hồ thấy được một cái kén trắng dài.
Khương Thần cạn lời, không biết đã là lần thứ mấy cảm thấy cốt truyện ẩn này hèn quá thể.
Phương Cảnh Hành nói: "Để một người trèo lên đối thoại với hắn là được, Thanh Diêm có đến thì cũng phải ở dưới này nhìn thôi."
Khương Thần gật đầu.
Trong tình huống như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể nhận nhiệm vụ trước.
Vương Phi Điểu đã bò lên cây.
Trên cành cây có rất nhiều dây leo, vừa hay có chỗ đặt chân, chỉ là bò lên hơi cực.
Nhóc kia mất nửa ngày mới bò lên được đến nơi, đứng đó hai phút rồi lại bò xuống.
Người trong đội đều thấy có nhiệm vụ mới là thu thập nọc độc.
Vương Phi Điểu nói: "Hắn nói là từ sáng sớm hắn đã bị một con nhện khổng lồ phun tơ trói lại, phải dùng nọc độc của nó mới làm tan tơ được."
Cẩu Thịnh hỏi: "Nhện đâu?"
Vương Phi Điểu đáp: "Hắn bảo là về hang ngủ rồi, phải đến đêm mới bò ra, nó muốn vừa ngắm trăng vừa ăn hắn."
Hưởng thụ gớm, đón Trung Thu à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!