Mặc dù Tạ Thừa Nhan đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi sự thật được xác nhận, y vẫn khá bất ngờ.
Tư duy của con người có đôi khi sẽ là cố lừa dối bản thân, luôn cố gắng vơ vét các loại manh mối để chắp vá thành kết quả mình mong muốn, thế nên y đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc
"bọn họ nghĩ quá nhiều rồi", ai ngờ lại là người ta thật.
Tạ Thừa Nhan chép miệng nói:
"Hai người đúng là duyên số chưa cạn."
Tâm trạng Phương Cảnh Hành siêu tốt, tươi cười ừ một tiếng.
Tạ Thừa Nhan nghĩ kế:
"Bọn mình có thể mời cậu ta ra ngoài ăn một bữa cơm."
Phương Cảnh Hành nói:
"Chưa chắc cậu ta đã ở thành phố này, có thể trước đó chỉ tới đây để làm phẫu thuật thôi."
Anh vui vẻ nhếch môi cười:
"Nhưng dì biết cậu ta, điều này là chắc chắn. Chừng nào thì dì về đến nhà?"
Tạ Thừa Nhan nhìn giờ:
"Tan tầm rồi, để tôi gọi xem."
Y nói xong bèn gọi cho Khương Thi Lan.
Bên kia không có ai nghe máy, nhưng dưới lầu lại truyền đến tiếng xe.
Tạ Thừa Nhan đi ra ngoài ban công nhìn thì phát hiện là xe của Khương Thi Lan, hai người bèn cùng nhau đi xuống lầu, giúp Khương Thi Lan xách túi xách đồ ăn.
Khương Thi Lan đã nhìn thấy xe của Phương Cảnh Hành trong sân, nên thấy anh xuất hiện cũng không nghĩ nhiều, cười hỏi:
"Hai đứa đã ăn cơm chưa?"
Tạ Thừa Nhan nói: Chưa ạ.
Khương Thi Lan biết ngay là chưa, vì nếu ăn rồi con trai sẽ nhắn cho bà nói cơm tối không cần đợi y.
Bà bèn nói:
"Vậy hai đứa ngồi chơi đi, mẹ vào bếp nấu mấy món."
Tạ Thừa Nhan từ lúc về đã không thấy dì giúp việc đâu, lại thấy mẹ mình mua đồ ăn, lập tức hiểu ra:
"Dì giúp việc xin nghỉ ạ?"
Khương Thi Lan nói:
"Ừ, nhà cô ấy có việc."
Tạ Thừa Nhan lại hỏi: Ba con đâu mẹ?
Khương Thi Lan đáp:
"Hôm nay ông ấy tăng ca, ăn ở viện nghiên cứu luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!