Chương 2: Phương Cảnh Hành Khiêm Tốn Thỉnh Giáo Xin Hãy Giải Thích Một Chút

Sau khi được rã đông, mặc dù trông vẫn tươi mới, nhưng thực tế thì thể chất suy giảm rất nhiều.

Khương Thần chỉ có thể cử động mắt, còn đâu hoàn toàn mất cảm giác với các bộ phận khác, tình huống này kéo dài hơn một tuần lễ, cậu mới dần lấy lại được quyền điều khiển cơ thể.

Cậu biết mình chính là người đầu tiên thành công tỉnh lại trong dự án, tổ nghiên cứu cực kỳ cẩn thận chăm sóc cậu, nơm nớp lo sợ quan sát hết hai tháng mới dám thả cậu ra khỏi phòng bệnh vô trùng.

Hai tháng này Khương Thần chủ yếu là mê man, những lúc tỉnh táo hiếm hoi thì được gặp lại người nhà

--- Chị gái Khương Thi Lan quyết định đi theo con đường nghiên cứu, anh trai Khương Huy thì hiện đang là viện trưởng của một trong ba bệnh viện hàng đầu, ba cậu Khương Khang Nhạc thì đã hơn tám mươi tuổi, nhưng vẫn chưa về hưu.

Khương Thi Lan nói cho cậu biết những năm qua y học đã phát triển mạnh mẽ, cho ra mắt thuốc ức chế tuổi già, nâng tuổi thọ trung bình của cả nước từ 76 lên 112.

Khương Khang Nhạc được tiêm thuốc ức chế khá muộn, do không gặp thời nên đã bỏ lỡ thời kì tốt nhất để tiêm thuốc, nhưng vì ông học y, cũng chú trọng dưỡng sinh, thích rèn luyện tập thể dục, thêm nữa là thuốc không ngừng được cải tiến, nếu không bị bệnh không gặp tai nạn, ông chắc chắn có thể vượt qua mốc 120 tuổi.

Khương Thần hồi tưởng lại bộ dáng khỏe khắn đầy tinh thần của ông ba già nhà mình, trái tim bị treo lên cao đã hơi thả xuống, cổ họng phát ra một tiếng ừm khàn khàn, cảm giác buồn ngủ quen thuộc lại ập tới.

May là, cậu đã chọn.

Người nhà đều còn ở đây.

Không được ở lại phòng bệnh vô khuẩn quá lâu, Khương Thi Lan đắp kín chăn cho cậu rồi đứng dậy ra ngoài.

Khương Khang Nhạc đã rời khỏi viện nghiên cứu từ nhiều năm trước, hiện giờ chỉ có mình Khương Thi Lan còn làm việc ở đây.

Bốn năm trước bà đã lên làm viện phó, tạm thời đang bận lo cho các dự án khác, đợi đến lúc Khương Thần chuyển đến phòng bệnh bình thường thì bà cũng rảnh rỗi hơn.

Trải qua hai tháng điều dưỡng, cuối cùng Khương Thần cũng thoát khỏi trạng thái mơ hồ, ung thư cũng đã chữa khỏi.

Mặc dù vẫn rất gầy, nhưng trên mặt cậu đã không còn vẻ bệnh tật, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, bắt đầu quan tâm đến tình hình của mọi người trong nhà.

Mỗi lúc rảnh rỗi Khương Thi Lan đều sẽ đến thăm cậu, dù chỉ đơn giản là để nói chuyện với cậu vài câu.

Ba Khương vẫn ở vậy không tái hôn, bà và Khương Duy đều đã kết hôn.

Bà có một đứa con trai, Khương Huy thì có một cặp sinh đôi trai gái.

Ba đứa nhỏ đều đã hơn hai mươi tuổi, đều lớn hơn Khương Thần hiện tại.

Khương Thần hỏi:

"Anh rể làm nghề gì vậy chị?"

Khương Thi Lan nói:

"Cũng làm nghiên cứu, là đàn anh của chị."

Khương Thần lại hỏi:

"Vậy cháu trai em cũng học y à?"

Khương Thi Lan cười:

"Không, thằng bé không có hứng thú."

Khương Thần gật đầu, trong nhà cuối cùng cũng có người không học y giống như cậu, cậu tiếp tục hỏi: Vậy nó học gì?

Khương Thi Lan nói: Biểu diễn.

Nụ cười của bà trở nên dịu dàng hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!