Đương nhiên thiếu nữ sẽ không hiểu được sự oán thầm của người chơi.
Nàng thu hồi cơn giận, tươi cười tự giới thiệu:
"Tên ta là Linh Hòe, ta là thần bảo hộ của sông Lưu Quang."
Khương Thần và Phương Cảnh Hành giật mình.
Trong Du Mộng có khái niệm Thần.
Ba tộc nhân ma yêu đều có thần linh mà họ thời phụng, pho tượng đó được đặt ở điện chính trong lãnh địa mỗi tộc, luôn lặng lẽ bảo vệ người dân trong tộc.
Nhưng cho tới nay, mấy cái đó chỉ đơn thuần là cốt truyện của trò chơi, kiểu như là truyền thuyết thôi, đến nay chưa từng có vị thần nào thật sự xuất hiện, đây là lần đầu tiên.
Sông Lưu Quang là con sông mẹ của toàn bộ lục địa, địa vị của nó, không cần nói cũng biết.
Cốt truyện ẩn này xuất phát từ nàng ta, còn dùng cái tên Linh Hòe để đặt cho nó, hiển nhiên là không tầm thường.
Thiếu nữ ngoẹo đầu, nghịch ngợm chớp chớp mắt, rồi phì cười:
"Đương nhiên là không thể rồi."
Khương Thần: ...
Phương Cảnh Hành: ...
Thiếu nữ le lưỡi:
"Đã lâu lắm rồi ta không được nói chuyện với ai, nên muốn đùa một chút thôi."
Nàng trở lại chuyện chính:
"Vì một vài nguyên nhân mà ta bị giam giữ ở trong sông, không thể ra khỏi sông quá lâu. Ta cam đoan là mình không có ác ý, các vị có thể giúp ta một chuyện không?"
Khương Thần nhìn hai lựa chọn giúp với không giúp, cảm thấy quá là vẽ thêm chuyện, chẳng lẽ lại còn có người chơi chọn không giúp à?
Thà cứ như cốt truyện bình thường đi, để hệ thống tự trả lời thay cho người chơi, đỡ phải...! Nhưng Khương Thần lại rất tò mò về con đường kia.
Cậu giơ tay lên, cứ nhìn chằm chằm màn hình trước mắt, cuối cùng không nhịn được:
"Nếu chọn không giúp thì sao?"
Phương Cảnh Hành cười nói:
"Không biết, hay anh thử đi."
Khương Thần nói:
"Lỡ thất bại rồi không thể nhận lại nhiệm vụ thì sao?"
Phương Cảnh Hành trả lời:
"Vậy để em rời đội rồi anh thử nhé? Nếu anh không nhận lại được nhiệm vụ thì để em nhận thay, đằng nào thì về sau cũng tổ đội cùng đánh, phần thưởng vẫn sẽ như thế thôi mà."
Khương Thần gật đầu, để Phương Cảnh Hành thoát khỏi đội, sau đó chọn không giúp.
Mắt thiếu nữ lập tức đỏ hoe, nàng nức nở nói:
"Ta đã đợi ở con sông này rất lâu rồi, khó khăn lắm mới gặp được ngươi, đây là duyên phận, ngươi giúp ta một chút đi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!