Chương 18: Các Vị Là Anh Hùng Của Đại Lục Du Mộng Sao

Buổi sáng vốn đang rất gió êm sóng lặng.

Phần lớn người chơi đều đang cày cấp trong lãnh địa, thỉnh thoảng trò chuyện, gọi người tổ đội, hay newbie hỏi một vài vấn đề, cuộc sống cực kì hài hòa, cho đến khi quả loa này xuất hiện.

Mọi người thấy tò mò, muốn biết là chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy vị đại lão tối qua khiến cả mười server náo loạn, lần đầu tiên trồi lên chat.

[Loa] Thập Phương Câu Diệt:

Đang tắm nắng à [ Screenshots ][ Screenshots ][ Screenshots ]

Phương Cảnh Hành và Khương Thần đều không ngu, vừa nhìn cái cảnh này đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Đầu óc đen tối nghĩ bậy nghĩ bạ lại đi trách bọn họ thất đức, đúng là không biết xấu hổ.

Đúng lúc Khương Thần đang khó chịu, thế là bật chế độ cà khịa.

Phương Cảnh Hành bị chậm mất nửa nhịp, thấy thế cười một tiếng, cũng không dùng loa đẩy cái loa của cậu xuống, mà đổi sang kênh chat thế giới, trở thành người đầu tiên cổ vũ cậu.

[Thế giới] Ám Minh: [vỗ tay] Hăng hái ghê [ Screenshots ][ Screenshots ][ Screenshots ]

Người chơi nhao nhao ấn mở xem ảnh, phát rồ luôn.

[Thế giới] Mendeleev: Vãi cả nồi!

[Thế giới] Bóng cây: Má ơi cứu con mù cmnr!

[Thế giới] Mạnh nhất thế giới: Ban ngày ban mặt tổ chức vận động NP à?

[Thế giới] Bé ngoan ma tộc: Hóa ra ánh nắng ở ma vực lại tốt như vậy, newbie mạn phép hỏi chỗ này ở đâu thế?

[Thế giới] Béo sạch béo đẹp:

Sông Lưu Quang, nhưng cụ thể ở đoạn nào thì không nhìn ra.

[Thế giới] Mammon: Ê mà...! Hình như là mấy đại lão đang tìm cốt truyện ẩn mà đúng không?

[Thế giới] Gió đêm lướt qua: Hiểu thì hiểu đấy nhưng...!

[Thế giới] Hoa Thần lấy mạng: Nhưng mà sao lại còn độc cái quần lót thế kia!

[Thế giới] Dật Tâm Nhân: Ha ha ha ha tôi phải tới xem mới được, @ Ám Minh chỗ nào đấy?

[Thế giới] Ám Minh: Bên lối ra khỏi ma vực.

Trên bờ sông Lưu Quang, Phong Ấn Sư vừa mở miệng đã lập tức nhận đầy hận thù, khịa quá đau.

Khịa thì thôi đi, còn trưng bày bọn họ lên kênh thế giới, mất hết mặt mũi rồi!

Tất cả nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vèo cái đã bao vây người ta.

Nhưng bao vây thì bao vây, bọn họ cũng biết mình không thể trách người ta được.

Có người đứng hàng đầu mở miệng:

"Đại lão, có thể nói thật một câu không?"

Khương Thần nói: Muốn nghe cái gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!