Đương nhiên là Phương Cảnh Hành không tin.
Trước khi tên nhóc này biết thân phận của anh còn nói sẽ bảo kê cho anh, kêu anh gọi là anh trai, lúc bị hỏi tuổi cũng rất tự nhiên nói mình 18, sau đó lại sửa thành 19 vì đã qua sinh nhật, nếu là nói dối thì đâu cần phải sửa lại làm gì.
Mà sau khi biết thân phận của anh rồi, cậu lại không chịu để anh gọi là anh nữa, đòi gọi là chú, cái này hiển nhiên là do vẫn còn ngứa mắt anh.
Phương Cảnh Hành cười đầy bất đắc dĩ:
"Vậy anh bao nhiêu tuổi?"
Khương Thần hơi nghẹn họng.
Cậu nghĩ lại giá trị nhan sắc đỉnh cao của mình, có chút kháng cự tuổi tác trên giấy tờ, bèn nói:
"Dù sao cũng lớn hơn cậu."
Phương Cảnh Hành gật đầu, rất phối hợp mà vâng một tiếng.
Khương Thần vừa nhìn đã biết tên này không tin mình, nhưng cũng không nói nhiều, dù sao cậu cũng đã kí thỏa thuận bảo mật.
Hai người đánh nhau cả buổi sáng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng buổi chiều cũng không tính đánh tiếp.
Bởi vì cấp bậc thấp có những hạn chế nhất định, có đánh cũng không đã ghiền, bọn họ đều muốn nhanh chóng max level, bèn từ đảo trở lại bờ.
Phương Cảnh Hành chợt nhớ ra một chuyện:
"Đúng rồi, lúc chơi beta có một khoảng thời gian anh không online, vì sao vậy?"
Khương Thần nói: Làm phẫu thuật.
Bước chân Phương Cảnh Hành khựng lại: Không sao chứ?
Khương Thần trả lời: Ừm.
Phương Cảnh Hành yên tâm, vừa hay bọn họ đã ra tới địa điểm spawn gần điện chính, bèn nói:
"Bọn mình giải quyết bớt nhiệm vụ chính đi."
Rồi anh giải thích: "Trong bản thực tế ảo có thiết kế thêm mấy cái phó bản và cốt truyện ẩn, phần thưởng cực phong phú, đợt beta bọn họ cũng chỉ đánh ra được một cái, nó trực thuộc nhiệm vụ chính.
Mấy cái còn lại đều không thấy bóng dáng, có lẽ là cốt truyện riêng, cũng có thể là có liên quan tới tuyến nhiệm vụ chính, tóm lại là không có hại gì hết.
"Khương Thần thờ ơ. Với cái vận may hiện giờ của cậu, cái đống phần thưởng ẩn kia cơ bản là không với tới. Phương Cảnh Hành lại đi lên trước hai bước, quay đầu nhìn cậu:"Anh có đi không?Khương Thần nói:Đi.
"Đúng là số cậu xui, nhưng cái thứ này có vẻ rất hên, cậu có thể đi theo hưởng ké. Làm nhiệm vụ vừa tốn thời gian vừa tốn sức, hai người chạy cả một buổi chiều vẫn chưa xong. Phương Cảnh Hành thấy người nào đó càng lúc càng kiệm lời, biết cậu đã cạn kiệt kiên nhẫn, cười động viên:"Đến tối là xong rồi, đến lúc đó cũng có thể ra khỏi lãnh địa ma tộc."
Game bình thường, tầm cấp 10 cấp 20 là có thể rời khỏi thôn Tân Thủ.
Nhưng Du Mộng lại khác, mỗi lãnh địa của các tộc trong Du Mộng có diện tích rất lớn, mấy cái phó bản nhỏ cho năm người, vài cái mười người cũng đều rất tốn công mới xong, bởi vậy người chơi phải lên đến cấp 35 mới có thể rời khỏi lãnh địa của tộc mình.
Hiện giờ bọn họ đã lên level 32, tối nay làm xong nhiệm vụ chính là có thể lên tới cấp 35.
Khương Thần thầm nghĩ, đúng là nhanh hơn hồi cậu chơi beta.
Khi đó có rất nhiều nơi cậu không quen, thêm nữa thời gian có hạn, một mình chán muốn chết, không có động lực để chơi, mất vài ngày trắc trở mới lên được tới cấp 35.
Ai ngờ chính thức mở server cậu chỉ cần ba ngày đã xong.
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu cũng thấy thoải mái hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!