Chương 9: (Vô Đề)

Tống Hành theo bản năng siết chặt ly thủy tinh, đầu ngón tay anh trắng bệch, vô ý dùng sức rất mạnh.

Tân Uyển vẫn còn đang khóc, con người lúc nằm mơ thì tròng mắt thường hay đảo quanh, không biết cậu đang mơ thấy gì mà đột ngột tỉnh giấc, phát ra tiếng thở dốc nặng nhọc, ánh mắt trống rỗng một lúc mới phát hiện có người đứng kế bên, giật mình hoảng sợ ngồi bật dậy.

"Anh Ba…" Sau khi Tân Uyển nhận ra là anh thì mới bình tĩnh lại, giọng hơi khàn, "Sao anh lại ở đây, làm em sợ hết hồn."

Tống Hành không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt của cậu — Con ngươi của Tống Hành rất tối, rất tập trung nhìn thẳng vào một người, không thể rời mắt đi một cách khó hiểu. Giọng của anh rất bình tĩnh: "Cậu mơ thấy cái gì vậy?"

"Mơ thấy gì…" Tân Uyển cố gắng hồi tưởng lại cạnh tưởng trong giấc mơ, giấc mộng khi nãy vẫn còn rất rõ ràng, thế mà bây giờ lại trở thành một mảnh trắng xóa, không thể thấy được gì cả, cậu cảm thấy hơi phiền não, "Em quên mất rồi."

Tân Uyển sờ mũi, thản nhiên nói: "Em vẫn luôn không nhớ mình đã mơ thấy cái gì, giấc mơ lúc thì dài, lúc thì ngắn nhưng mà quên mất thì cũng rất tiếc, dù sao cũng là thế giới sáng tạo của mình mà. Nhưng mà em cho rằng không nhớ cái gì thì cũng là do ông trời an bài, nghe lời ông trời thì cũng tốt thôi."

Tống Hành chợt cười một tiếng: "Đúng là không nhớ thì tốt hơn."

Anh lại hỏi: "Thường xuyên gặp ác mộng như vậy à?"

"Thỉnh thoảng ạ." Tân Uyển cụp mắt, rụt rè, "Chắc là do hôm nay em chưa uống thuốc."

"Vậy tại sao không uống thuốc?"

"Thuốc có 3 phần độc, nếu không bị bệnh thì em không cần phải uống." Tân Uyển trả lời hợp tình hợp lý, "Bị bệnh mới cần uống thuốc."

Tống Hành đặt ly thủy tinh lên trên tủ đầu giường, Tân Uyển vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì cổ tay đã bị nắm lấy — Ngón tay của Tống Hành rất thon dài, khớp xương rõ ràng, nhiệt độ lòng bàn tay rất nóng, nóng tới mức thiêu đốt cậu.

"Vậy cậu nói cho tôi biết" Tống Hành lật cổ tay cậu lên, để lộ ra hai vết cắt xấu xí dữ tợn, "Cái này bị thương lúc nào? Lúc cậu 11 tuổi, 12 tuổi? Hay là 13?"

Anh rất hiếm khi cứng rắn với Tân Uyển như vậy, Tân Uyển ngỡ ngàng, nói: "Không nhớ."

Tống Hành nói: "Tại sao không nhớ?"

Bỗng nhiên cậu lớn tiếng: "Không nhớ thì sao chứ? Em thật sự đâu có bệnh! Em chỉ quên một ít chuyện thôi mà, nhưng mấy chuyện quan trọng em không có quên, như thế cũng không được ư?"

Tống Hành im lặng nhìn cậu, lúc này Tân Uyển mới nhận ra cậu phản ứng thái quá, đôi môi run rẩy, câu "Xin lỗi anh" còn chưa kịp thối ra thì Tống Hành đã lùi ra sau, nói: "Tùy cậu."

Rõ ràng đứng rất gần, nhưng Tân Uyển cảm thấy anh và cậu tựa như cách rất xa, anh nhìn thoáng qua Tân Uyển, "Ngủ tiếp đi."

Cửa phòng cứ như thế mà đóng lại, nhưng Tống Hành lại quên đem theo ly nước chanh.

Mùi vị tươi mát thoảng ra, Tân Uyển đưa tay chạm vào thì nhận ra nước đã lạnh.

Tân Uyển biết cảm xúc của mình rất dễ bị dao động, nhất là khi người khác nói cậu có bệnh, những lời nói đó tự ý xông lên đầu lưỡi rồi ào ạt tuôn ra bên ngoài khiến cho cậu không thể khống chế được âm thanh, cảm xúc và giọng điệu.

Cậu đúng thật là đã nổi giận anh họ.

Tân Uyển bất an suy nghĩ, nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng mới ngủ được. Khi cậu tỉnh dậy thì Tống Hành không còn ở nhà. Đây là trạng thái sống chung bình thường của bọn họ, đa số là mạnh ai nấy sống, thỉnh thoảng mới chạm mặt nhau, nhưng Tân Uyển cảm thấy lần này bọn họ đang bước vào chiến tranh lạnh, hơn nữa đó là lỗi của cậu.

Từ nhỏ tới lớn nhân duyên của Tân Uyển rất tốt, cậu có thể nhanh chóng hòa đồng với người khác, trong thâm tâm mà nói, cậu là một người có xu hướng lấy lòng người ta, thay vì đặt bản thân mình lên trên, thì cậu càng muốn khiến người khác vui vẻ.

Tân Uyển không muốn Tống Hành giận cậu.

Vào một buổi chiều đầy nắng, Tân Uyển bắt đầu viết giấy xin lỗi Tống Hành. Đồ đạc trên bàn lộn xộn, lúc thu dọn thì cậu lấy tờ giấy trắng vốn để cạnh ly nước tạm thời bỏ vào trong ngăn kéo.

Lá thư này cậu viết cho người trong mộng.

Rất kỳ lạ, cậu thường xuyên nằm mơ, mơ thấy một người, bóng dáng rất mơ hồ, giọng nói rầu rĩ, không có chút nào vui vẻ, nói rằng: "Tân Uyển, em chưa từng viết thư tình cho anh."

Đây là một trong số ít cảnh tượng trong mơ mà cậu nhớ được, cậu cho rằng ông trời chỉ đạo, không hẳn là chủ nghĩa duy vật, Tân Uyển dựa theo chỉ đạo mà viết, nhưng không biết người nói trong mơ là ai nên cậu không ghi tên.

Một tuần trôi qua, ngày 13, trời nhiều mây, do đó màu sắc của hoàng hôn rất nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!