Tống Hành rủ mắt xuống ngắm nhìn nước mắt của cậu.
Tân Uyển vẫn luôn khóc trước mặt anh, lần đầu tiên nhìn thấy là một hôm mưa bụi, nước mưa đậu xuống gương mặt ướt đẫm của cậu, cậu rơi nước mắt lúc tỏ tình, cả lần đón cậu từ bệnh viện lúc tháng Bảy, trong lúc đang ngủ tại Sấu Nguyệt Lý cậu cũng khóc. Nước mắt ở đâu mà nhiều như thế? Mùa đông năm 2011 ấy, anh nhớ rất rõ ràng ngày hôm đó — sắc trời tối mịt, không có ánh trăng, Tân Uyển mặc áo khoác cổ cao màu xanh, gương mặt bị lạnh cóng đến ửng hồng, vừa thổi khoai lang nướng nóng hổi vừa cười, đôi mắt cong lên, nói với ông chủ "không sao".
Một người thích khóc như vậy, sao lúc ấy lại cười?
Nếu Tân Uyển cũng buồn bã giống như anh chỉ cần rơi một giọt nước mắt, Tống Hành biết mình sẽ xuống xe, tới hỏi cậu lý do chia tay, và hôn cậu. Khi đó anh chỉ mới 20 tuổi, anh có lý do để liều lĩnh và cố chấp, nhưng anh không làm thế, mà lựa chọn rời đi.
Gió từ ngọn núi kéo tới, thổi vào mặt trời lặn trong hoàng hôn, gió cũng phản chiếu màu sắc, nước mắt dường như chưa được lau khô vẫn còn đang rơi xuống, Tống Hành đưa tay vuốt ve một lát, rồi lại thu tay về, lòng bàn tay vẫn còn ẩm ướt.
"Xuống núi thôi, trời tối rồi." Anh không nhìn nữa, xoay người lại.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Tân Uyển không tiếp tục kéo tay áo của anh, cũng không than mệt, hô hấp của cậu vẫn chưa ổn định, vẫn đang nức nở, ánh sáng khiến bóng hai người chồng lên nhau, tựa như là một cái ôm.
Về khách sạn bằng xe taxi, tài xế là người Chiết Giang, lớn giọng nói chuyện với người nhà suốt đoạn đường đi, không nghe hiểu gì hết, Tống Hành xin anh ta khăn giấy, đưa qua cho Tân Uyển, âm thanh của cậu còn mang theo giọng mũi, nói: "Em không khóc."
Quả thật là không khóc, Tống Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy hôm nay hoàng hôn rất đỏ.
Khách sạn có tên là Thuý Lệ, năm 2011 một đêm chỉ có 90 đồng, hiện tại đã lên 150 đồng. Bà chủ không còn ngồi sơn móng tay mùi nồng nặc nữa, cô mặc chiếc váy hoa màu trà, ôm đứa bé tính sổ, vậy mà vẫn quan tâm đến hai mắt của Tân Uyển, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ bừng của cậu.
Hai người đi cầu thang lên lần, lúc mở cửa phòng, sắc trời bên ngoài đã tối đen, chỉ có đèn treo trên cây là sáng, đèn sáng mờ, trên giường vẫn còn nếp nhăn được che kín từ sáng sớm, Tống Hành ngồi bên giường, đưa mắt nhìn Tân Uyển: "Tôi gọi điện thoại đặt đồ ăn, em muốn ăn gì?"
"Em…" Tân Uyển đứng bên tường, nửa khuôn mặt vùi vào trong khăn quàng cổ, "Em ăn gì cũng được."
Vì thế Tống Hành gọi hai phần mì, một phần súp từ tiệm đồ ăn Sa Huyện gần đó, anh bật đèn ngủ, gian phòng này sáng bừng lên, không thể giấu được gì. Nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy Tân Uyển, vẫn đang ở tư thế ấy, tay vắt chéo sau lưng, tựa như đang phạt đứng, anh lấy gói thuốc lá ra, nhìn thấy bên trong vẫn còn hai điếu thuốc, "cạch" một tiếng, ngọn lửa màu lam bùng lên từ chiếc bật lửa, Tống Hành không quan tâm đến những thứ khác, chỉ xem như cậu không tồn tại, tự mình hút thuốc lá, gian phòng bên trong toàn là mùi đắng từ khói thuốc, anh nhìn thấy Tân Uyển giật giật, rất chậm rãi đi về phía anh, đứng trước mặt anh.
"Trước kia anh từng nói sẽ dạy em hút thuốc." Giọng nói của cậu rất nhỏ, "Anh vẫn chưa dạy cho em."
Tống Hành đưa đầu lọc tới, không nghe rõ cảm xúc trong âm thanh, "Mở miệng."
Tân Uyển chưa từng hút thuốc, chỉ tiếp xúc một lần duy nhất lúc trộm lấy tàn thuốc của anh, lúc ấy vội vàng quá, không kịp nếm ra vị gì, lần này không giống thế, cậu xích lại gần cắn đầu lọc, hút một cái, lập tức sặc đến ho khan, nghe thấy tiếng dập điếu thuốc, Tống Hành nói: "Đừng học."
"…Hồi còn học cấp 3 có mấy người hút thuốc, lớp bọn em cũng có, bọn họ cảm thấy hút thuốc trông rất ngầu, hút rất vui vẻ, luôn tụ tập lại mà hút." Tân Uyển lấy lại sức, vẫn đứng trước mặt anh, hốc mắt vì ho mà đỏ bừng, "Nhưng vào lúc anh hút thuốc, em luôn cảm thấy anh đang rất đau khổ và khó chịu. Là vì em ư?"
"Em còn quan tâm là tôi có buồn hay không đấy à." Tống Hành cười lên, giọng nói nhàn nhạt.
"Em quan tâm." Tân Uyển trả lời rất nhanh, cô thể khẽ run, luôn cảm thấy muốn khóc, nhưng không khóc, giọng của cậu không vững, "Em muốn anh được vui vẻ, muốn bảo vệ anh, muốn anh đừng nhớ đến em, muốn anh bắt đầu một cuộc sống mới, anh tốt như thế mà…"
Đèn tròn bên ngoài sáng lóe lên, ý cười của Tống Hành tan đi, lạnh nhạt nhìn cậu: "Nếu như muốn tôi bắt đầu cuộc sống mới. Thì đáng lẽ em không nên xuất hiện trở lại, cũng không nên tìm đến tôi."
"Em xin lỗi." Tân Uyển bắt lấy tay phải của anh, nắm rất chặt, "Xin lỗi anh, anh đừng tức giận."
Tống Hành rút tay ra, đặt tay lên cổ cậu, ngón tay vuốt ve động mạch chủ đang đập, cách lớp thịt mỏng, có thể cảm nhận được sự sống, theo mỗi lần nghẹn ngào mà tăng tốc, anh khẽ nói: "Chúng ta quen biết bao năm rồi nhỉ? Lần đầu gặp em tôi chỉ mới mười bảy tuổi, quen biết em sáu năm, tôi cứ tưởng tôi đủ hiểu rõ em, ngay cả tiêm thuốc em còn không dám nhìn, sao lại dám tự sát?"
Lông mi Tân Uyển run lên: "Em không còn cách nào khác…"
"Thư tuyệt mệnh của em gửi đến cho tôi, nếu như em chết rồi, có lẽ hôm nào đó tôi vẫn sẽ thấy nó." Tay Tống Hành vô thức dùng sức, đè nén âm thanh, rồi bỗng cười lên, "Em muốn tôi đau khổ vì em, đúng không?"
"Không phải, không phải mà." Tân Uyển muốn ôm anh, nhưng tầm nhìn không thấy rõ, rồi lại khóc, "Em không muốn để anh đau mà."
Tống Hành giữ sau gáy cậu, hôn cậu một cách thô lỗ, nặng nề cắn môi của cậu thật mạnh, ngón tay luồn vào trong tóc, đè cậu lên giường. Nếp uốn của ga giường ngày càng tăng, Tân Uyển chưa bao giờ cảm nhận được nụ hôn nào buồn bã đến thế, cậu ôm Tống Hành, ngửi thấy mùi máu, trải qua nỗi đau đớn khi thiếu dưỡng khí, khăn quàng cổ đã bị cởi ra, bị vứt dưới đất không gây ra một tiếng động, cọng dây thun đen cột tóc không biết đã rơi ở đâu, Tống Hành buông cậu ra lúc hơi thở trở nên bất ổn, trông thấy đôi mắt ửng hồng của Tân Uyển, nhìn thấy mái tóc đen xõa ra, trong ánh mắt toàn là bi ai, nhìn lấy anh.
"Tại sao nói như vậy trong thư tuyệt mệnh?"
Mũi Tân Uyển sưng ê ẩm: "Em…"
Tống Hành cắt ngang lời cậu, đôi mắt đỏ gay gắt, giọng nói bỡn cợt, "Lúc đó em muốn chết, không muốn để tôi phải áy náy, không muốn tôi tự cho rằng mình là lý do vì sao em bị đưa đến trung tâm điều chỉnh đó, vì muốn tôi nhanh chóng quên em đi, đúng chứ?"
Tân Uyển nhắm hai mắt, cam chịu gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!