Chương 60: (Vô Đề)

Chìa khóa cuối cùng vẫn trả về cho cậu, trên đó dán nhãn mới, không mất rìa.

Trước khi quay lại thu dọn đồ đạc, Tân Uyển tìm một tờ giấy ghi chú và liệt kê danh sách những thứ cần mang theo — sách chuyên ngành, chứng minh nhân dân, thẻ sinh viên, nếu tìm được heo đất của cậu năm cấp ba càng tốt nữa. Nhưng danh sách đã chuẩn bị tốt không dùng tới, hôm tới An Cư Uyển không tìm thấy, đành kệ luôn.

Trời đầy mây.

Hai bên đường rợp bóng cây, phủ đầy xuống, con đường này rất quen thuộc, nhưng mà cũng khác. Tân Uyển hà hơi lên lớp kính, vươn tay vẽ một mặt mèo tươi cười. Rất nhanh đã đến An Cư Uyển, ở đó trông coi không nghiêm, không cần phải xuất thẻ ra vào, xe ngừng ở dưới lầu số 4.

Tựa như đã mấy năm.

Có khác biệt, dây thường xuân trên tường đã bị nhổ sạch, chỉ có những vệt nước vàng đã bốc hơi theo năm tháng, ống xả nước đang xả ra nước giặt quần áo đầy bong bóng. Lúc Tân Uyển đứng ở dưới lầu, cậu nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên tầng 3.

"Đi thôi." Tống Hành thấp giọng nói, "Dọn xong rồi về sớm."

Tân Uyển đồng ý, đi theo phía sau anh vào hành lang, khu dân cư sáu tầng kiểu cũ, không có thang máy, bên trong chồng chất đầy đồ đạc linh tinh, trên đầu còn có mấy cọng dây điện đầy màu sắc thòng lòng xuống, nhiệt độ thấp, cậu nhìn chằm chằm vào bậc thang lên lầu, tới tầng 3 lúc nào cũng không hay, vẫn bước về phía trước, Tống Hành đè bả vai cậu lại, "Tính đi đâu vậy?"

"A."

Tân Uyển ngước mặt nhìn bảng hiệu, là 302, "Em mất tập trung."

Tống Hành nhìn cậu: "Nếu em không muốn vào thì bây giờ chúng ta có thể đi về."

Cảm giác mâu thuẫn biểu lộ rõ vậy ư? Tân Uyển mấp máy môi, lắc đầu: "Sớm muộn gì cũng phải về nhìn một lần thôi ạ, lấy đồ xong thì đi liền, cũng không mất bao lâu."

Chìa khóa cắm vào trong ổ, xoay hai vòng, cửa mở ra có thể ngửi thấy mùi bụi rõ rệt trong không khí, Tân Uyển vừa tính đi vào, nhìn thấy trong phòng chất đầy thùng giấy, ngẩn cả người.

"Chủ yếu lấy cái gì?" Tống Hành ôm vai cậu, bước tới phòng ngủ.

"Lấy giấy chứng nhận và sách ạ, em sợ trễ khai giảng." Tân Uyển nhịn không được mà nắm ngón tay anh, "Còn mấy cái khác thì xem rồi lấy."

Phòng ngủ của Tân Uyển không tính là lớn, một chiếc giường, một bàn học, kệ sách gỗ, trên tường có dán poster Natsume Yuujinchou, Madara nằm ở trên vai Natsume, phía sau là rừng hoa anh đào rộng lớn. Ống đựng bút để ở trên bàn, vẫn còn mấy cây bút có thể ra mực. Nhưng sách đã được bỏ vào trong thùng giấy, đỡ phải lục lọi tìm kiếm.

Quá trình thu dọn lập tức rút gọn chỉ còn một nửa, Tân Uyển kéo ngăn kéo ra: "Em không nhớ giấy chứng nhận để ở đâu nữa."

"Nếu thật sự không tìm thấy thì có thể đi làm lại."

"Cũng được." Tân Uyển nửa ngồi xổm xuống, "Để em lục lại lần nữa."

Tân Uyển tìm trong tủ đầu giường, vẫn không thấy giấy chứng nhận, nhưng có thể tìm ra điện thoại trước kia của mình — là Nokia nắp gập, ấn nửa ngày không có phản hồi, cậu đưa cho Tống Hành, vui vẻ: "A, anh xem nè."

Tống Hành nhận lấy: "Muốn giữ lại à?"

"Cái này chắc chắn phải giữ rồi, đây là đồ điện tử đầu tiên của em đó." Tân Uyển bỏ dây sạc điện thoại màu đen vào trong túi của mình, "Phải giữ gìn thật tốt."

Bên ngoài tòa nhà có một cửa hàng điện gia dụng đang tổ chức lễ khai trường, nhạc sập sình rất to. Tống Hành nửa ngồi xổm xuống, lật giở mấy cuốn sách ở trong thùng ra — rất gọn gàng, thậm chí còn dùng bọc nilon để phân loại sách, bộ truyện tranh Tân Uyển thích và tạp chí, giáo trình chuyên ngành, sách giáo khoa, thậm chí là hướng dẫn điền nguyện vọng thi đại học cũng có.

Anh đưa tay lật lật, bỗng thấy ở trong góc có một túi hồ sơ mỏng, bên trong có giấy chứng nhận màu đỏ.

"Em không tìm nữa đâu, chắc là vứt rội." Tân Uyển đi tới, thở phào một hơi, "Mệt chết mất, mình về thôi anh."

Tống Hành cầm túi hồ sơ: "Là cái này à?"

Lúc này ở bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, đùng đoàn, mưa to không được báo trước, Tân Uyển quay đầu nhìn mưa bên ngoài cửa sổ rồi mới nhận lấy túi hồ sơ đó, bụi dính trên lòng bàn tay, bên trong đầy đủ giấy chứng nhận, chứng minh nhân dân, thẻ sinh viên, chứng chỉ tiếng Anh cấp 4, phiếu dự thi đại học. Còn có một quyển sổ màu đỏ. Tân Uyển rút ra, phía trên có dấu mộc bằng bạc, viết "Ngân hàng Công thương Trung Quốc", phía dưới là "Sổ tiết kiệm không kỳ hạn."

Đây là sổ của ai, không có đáp án thứ hai.

Tân Uyển chậm rãi mở ra xem mấy trang đầu, số tiền trên đó rải rác, tất cả đều là thu, gần như không có ra, tổng cộng là mười vạn, không phải là số tiền nhỏ, vừa lật đến trang thứ ba, bỗng cậu nghe thấy tiếng giấy loạt xoạt, một tờ giấy viết đầy chữ rơi ra từ bên trong.

Một bức thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!