Trong cơ thể mỗi người đều có một quả bóng bay — Tân Uyển nghĩ như thế — ở một thời điểm nào đó sẽ co lại, có lúc căng ra, lắp đầy mỗi sợi tế bào. Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Hành, cậu nghe rõ ràng tiếng bong bóng nổ tung rất dữ dội, thổi bay tất cả lý trí, cậu theo bản năng chạy tới, tiếng gió ùa bên tay, ôm Tống Hành thật mạnh.
Điện thoại Tống Hành vẫn chưa tắt, bị cậu đâm lùi bước, suýt chút nữa không đỡ được.
"Được rồi.", Tống Hành có chút buồn cười, thấp giọng nói, "Người ta nhìn kia kìa."
Bấy giờ Tân Uyển mới buông anh ra, ánh mắt đặc biệt sáng ngời: "Anh về khi nào vậy ạ?"
"Chuyến bay sáng hôm nay." Tống Hành nói, "Vừa đáp xuống chưa được bao lâu."
"Em còn tưởng anh kêu em quay đầu lại để xem cái gì chứ, sao anh không để em đi đón." Tân Uyển xoa mặt thật mạnh, "Không được rồi, hình như em vẫn còn đang nằm mơ, anh đến đột ngột quá."
Tống Hành không nhẹ không mạnh búng lên trán cậu một cái, Tân Uyển không đề phòng bị dọa sợ, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn anh, Tống Hành cúi người xuống, trên mặt có ý cười, nhẹ giọng: "Tin chưa?"
Cơn đau nhỏ bé này thật ra không đáng kể, nhưng quả nhiên có tác dụng làm tỉnh táo. Tân Uyển không nhịn được cười rộ lên, dùng sức gật đầu. Tống Hành vươn tay, lòng bàn tay ấn nhẹ mí mắt cậu, ánh sáng trước mắt cậu yếu đi, anh cẩn thận nhìn vào đôi mắt, như suy tư mà lên tiếng: "Không khóc à."
Tân Uyển có chút ngượng ngùng: "Em vốn định khóc rồi, nhưng vừa rồi quên mất."
Ánh sáng trước mắt lần nữa bừng lên, Tống Hành rút tay lại: "Vậy còn khóc nữa chứ?"
"Bây giờ em không khóc được." Tân Uyển xua tay, "Lần sau em sẽ cố gắng."
Xe đậu ở thư viện gần quảng trường nhân dân, đi bộ cùng lắm chỉ năm phút. Trong xe vẫn còn lưu lại độ ấm, Tân Uyển thắt đai an toàn, bỏ chìa khóa vào trong túi, nghe Tống Hành hỏi: "Ông ấy đi rồi à?"
Tân Uyển ngẩn người nhìn qua, một lúc sau mới phản ứng: "Ba của em ạ? Con gái ông ấy phát sốt nên ông đã về sớm rồi."
"Nói chuyện gì với ông ấy vậy?"
"Chỉ mấy chuyện em kể với anh trong điện thoại thôi ạ. Sau đó em lấy chìa khóa nhà trước, hết rồi." Tân Uyển nắm đai an toàn, "Sao vậy anh?"
"Không còn gì nữa?"
Còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói, Tân Uyển cố tình giấu giếm những chi tiết về trung tâm điều chỉnh ấy, vì thế chỉ lắc đầu.
Tống Hành nghiêng đầu nhìn cậu: "Ông ấy không nói sẽ dẫn em theo à?"
"Sao được ạ? Ông ấy còn có thể nhớ tới em, vì em mà tới đây, em đã rất cảm động rồi." Tân Uyển bỏ chìa khóa vào trong túi, "Với lại em không thể ở chung với ông ấy được đâu, ông có gia đình riêng rồi, em sống như bây giờ cũng khá tốt rồi."
Vẻ mặt Tống Hành khó nhận ra đã thả lỏng chút: "Ừ."
Đã rất nhiều ngày chưa được gặp, Tân Uyển vẫn luôn cố nhịn ngắm anh, từ đầu tới giờ chỉ ngẫu nhiên đưa mắt một cái, giai đoạn sau thì không còn kiêng nể gì nữa, nhìn tai anh, môi, lông mi, hầu kết nhô lên, ngắm chưa đủ, lại nhịn không được so sánh với dáng vẻ trẻ trung của anh lúc còn học cấp ba, trái tim căng lên, Tân Uyển nhỏ giọng nói: "Em thật sự rất nhớ anh."
"Ừ."
Tống Hành đáp lời, "Tôi biết."
"Trong nhà lớn quá, còn vắng người, vào buổi tối Cầu Cầu sủa lên, cứ như là phim kinh dị ấy."
Tống Hành cười rộ lên: "Sợ ma à?"
Có sợ hay không, hẳn anh biết rõ nhất, Tân Uyển nhớ, đoạn video được quay trong đãi CD kia, hai người vào tòa nhà bỏ hoang thám hiểm, kết quả là cậu sợ tới mức khóc. Nửa tháng qua ở Lục Trung, cậu không nghe về chuyện toàn nhà bỏ hoang khi xưa ấy, có lẽ đã bị phá bỏ từ lâu rồi. Tân Uyển lý sự: "Tốt xấu gì cũng đã học qua chủ nghĩa duy vật rồi mà, sợ ma gì chứ."
Chỉ mười phút là tới Sấu Nguyệt Lý, Cầu Cầu nghe âm thanh mở cửa, mang vòng Elizabeth chạy lon ton tới, đi xung quanh Tống Hành mấy vòng, mãi tới lúc anh ngồi xổm xuống, lúc này nó mới trịnh trọng vươn chân trước lên, bắt tay anh, tựa như tiến hành gặp gỡ, Tống Hành vuốt lông nó: "Thiến xong còn quậy không?"
"Lúc này có hơi khó chịu, nhưng hai ngày nay đã đỡ rồi, ngoan lắm." Tân Uyển nói, "Chắc nó cũng nhớ anh rồi."
Tống Hành đứng dậy: "Tôi đi tắm trước."
Tân Uyển ngồi xổm trên mặt đất, ôm Cầu Cầu, sốt sắng hỏi: "Vậy tắm xong thì sao ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!