Từ lúc đi ra quán malatang, Tân Uyển vẫn luôn nắm chặt khăn choàng cổ, chiếc khăn lông vẫn còn ấm, trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu. Tại sao lại thích khóc như vậy chứ? Tân Uyển nghĩ, vô cớ mà khóc, có lẽ Tống Hành sẽ cảm thấy cậu quá ngây thơ.
Nhưng hạnh phúc là thật, nếu cậu mà có cái đuôi thì bây giờ nhất định đã vung cao lên trời rồi.
Trở về Sấu Nguyệt Lý lần nữa thì đã 8 giờ tối, Cầu Cầu ở nhà không có ai, cáu kỉnh kéo hết nệm sofa xuống đất, nằm lên trên lăn lộn, đuôi héo úa không thèm vẫy, Tân Uyển đổ đầy thức ăn cho nó, Cầu Cầu muốn cạp tay cậu, cậu né ra: "Sao mày lại lấy oán trả ơn thế này."
Cầu Cầu ứ một tiếng, vùi đầu vào chậu cơm.
Malatang rất ngon, chỉ là hơi nhiều gia vị, trên người giờ toàn là mùi đồ ăn, không dễ ngửi.
Tống Hành đi tắm, Tân Uyển khó khăn dùng một tay cởi áo khoác lông ra, ném vào giỏ đồ dơ. Cậu ôm Cầu Cầu sờ lông nó, bỗng nhìn thấy gạt tàn thuốc trên bàn, chỉ thưa thớt hai ba cái đầu thuốc, có cái được đốt chỉ còn dư chút xíu, Tân Uyển thầm nghĩ: Anh ấy học hút thuốc từ khi nào vậy?
Ban công không bật đèn, Tân Uyển cầm một mẩu thuốc lá, mở cửa sổ, lúc này mới cẩn thận châm lửa, ánh sáng đỏ lập lòe, khói thuốc bay lên, cậu vụng về hút vào một hơi, sặc đến ho khan, vừa muốn thử lại lần hai thì nghe thấy tiếng phòng tắm mở cửa, Tân Uyển hoảng loạn dập điếu thuốc, đóng cửa sổ lại.
Tống Hành mặc đồ ngủ màu tro đen, tóc vẫn còn ướt, hỏi: "Ra ban công à?"
"Cửa sổ ở đó còn mở nên em ra đóng." Tân Uyển chột dạ, nói chuyện không tự tin, dù sao thì hút thuốc của người khác vẫn rất bất thường, nghe qua cảm thấy rất biến thái, tàn thuốc được dập kia được cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, "Anh tắm xong rồi ạ, vậy em đi tắm, mùi trên người khó ngửi quá."
Không đợi đáp lại, Tân Uyển vội vàng chạy tới phòng tắm, còn nhớ rõ đóng cửa thật nhẹ.
Trong phòng tắm vẫn còn hơi nước chưa tan, nóng, Tân Uyển cúi đầu cởi quần áo, cậu sợ lạnh, đồ bên trong cũng rất dày, không dễ cởi, tay trai quấn băng thật sự không tiện chút nào, chỉ đành phải cởi bên phải trước.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tân Uyển hết hồn: "A?"
Giọng nói Tống Hành ở ngoài cửa: "Cậu quên mang theo khăn với đồ ngủ."
Tân Uyển nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch của mình trong gương, do dự một lúc lâu mới mở cửa, hơi nước bay trước mặt một lát rồi trở nên rõ ràng, Tống Hành thấy cánh tay phải để trần của cậu, trắng nõn, mang hơi thở thiếu niên.
Cậu lấy khăn và đồ ngủ, ngượng ngùng giải thích: "Em cởi đồ chậm quá, sợ động tới băng vải, em nhớ anh có dặn không được tháo nó ra, cũng không được dính nước."
"Cậu có thể gọi tôi một tiếng." Trong tay chợt nhẹ bẫng, là Tống Hành cầm lấy, treo lên một bên, Tân Uyển ngước mắt nhìn anh, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Bây giờ muốn tôi giúp không?"
·
Tân Uyển cảm giác như mình sẽ ngừng thở.
Bóng dáng Tống Hành phủ lên người cậu, giọng nói trên đỉnh đầu vang lên: "Giơ tay."
Cậu máy móc nâng tay lên, nghe thấy tiếng thở dài: "Giơ tay trái lên, không phải tay phải."
Hơi nước lơ lửng trong phòng tắm, ngột ngạt không thở nổi, mỗi một giọt nước đều đã từng tiếp xúc với Tống Hành, rồi lại sôi nổi tiến vào phổi của cậu, hòa tan vào trong máu, tay trái Tân Uyển vô thức cuộn tròn lại, rồi mau chóng buông ra.
Phí sức rất lâu mới có thể cởi quần áo ra hết, Tân Uyển cảm giác mặt mình sắp bỏng, đứng bất động tại chỗ, ngón chân cuộn lại, dẫm lên sàn ướt nhẹp – còn Tống Hành vẫn quần áo chỉnh tề.
"Tay bị tê thì nói với tôi." Tống Hành bỏ quần áo vào sọt đồ dơ, "Chút nữa tắm cũng đừng buông tay trái xuống."
"Ò." Tân Uyển nhỏ giọng nói, "Vâng."
Tiếng nước vang lên, Tân Uyển liên tục điều chỉnh hô hấp, rồi không nhịn được ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, rất lâu cũng không di chuyển.
"Nhìn tôi làm gì?" Tống Hành xịt sữa tắm màu trắng sữa lên bông tắm.
"Mắt của anh…" Tân Uyển nói, "Rất đẹp."
Tống Hành nhìn cậu một cái, không nói chuyện, nhưng lại cười, dù ý cười không rõ ràng — dường như luôn là như vậy, Tân Uyển nghĩ, anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cũng không giỏi, hệt như lần đầu tiên gặp mặt, điểm này không thay đổi.
Bông tắm xoa qua xương quai xanh, rồi lại lấn lướt ở eo, hình xăm bên ngực trái cũng được bao phủ bởi bọt, rất nhột, Tân Uyển buồn cười, cậu muốn ôm Tống Hành, cố ý để bọt dính lên người anh, anh sẽ không tức giận đâu, hoặc là sẽ ngửa đầu hôn môi với cậu, ướt nhẹp mà rơi xuống giường, làm cho khăn trải giường của khách sạn ướt đẫm.
Trước kia cậu sẽ làm vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!