Chương 23: (Vô Đề)

Tối hôm đó, Tân Uyển nằm mơ, mơ thấy Tống Hành.

Rất khó để miêu tả đó là kiểu giấc mơ gì. Kể từ sau khi uống thuốc đều đặn thì đã rất lâu rồi cậu chưa từng gặp ác mộng, đa số là một đêm ngon giấc, mặc dù vẫn có giấc mơ khác nhưng cũng chỉ là những mảnh vỡ rời rạc, còn giấc mơ lần này rất nguyên vẹn và quen thuộc.

Là nội dung trong CD.

Tống Hành.

Tống Hành.

Tân Uyển chưa từng gọi tên anh, nhưng trong mơ thì lại rất thường xuyên. Trong mơ cậu đã gọi như vậy, khẽ khàng, dịu dàng, tình cảm, tay cậu ôm lấy cái hông đẫm mồ hôi của anh, hai người tựa như đang cùng nhau đồng sinh cộng tử trong dung nham cháy rực. Cho đến khi thức giấc, Tân Uyển vẫn còn nhớ được cảm giác trong giấc mơ ấy.

Khóe mắt ướt, quần cũng vậy.

Sao lại là họ Tống nhỉ? Tân Uyển thắc mắc chuyện này, chắc có lẽ là họ của mẹ anh.

Tân Uyển dậy trễ nên không có thời gian giặt quần lót, chỉ có thể tắm qua loa, tóc vẫn còn hơi ướt, suýt tí nữa là đã đi học trễ. Phương Ý Xuyên thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu, hỏi: "Tối hôm qua cậu làm gì vậy?"

Tân Uyển hơi chột dạ: "Tớ không làm gì hết á."

"Vành mắt cậu đen thui rồi kìa." Phương Ý Xuyên "chậc" một tiếng, "Không nên thức khuya chơi game đâu đấy."

"…"

Chủ nhiệm lớp đi tới, cô mang thai đã được năm, sáu tháng nên bụng giống như một quả bóng thổi căng, lúc đi bộ phải chống tay sau lưng, nhưng khí thế thì không giảm, giọng rất vang: "Không được nói chuyện nữa, tập trung nghe giảng!"

Sau khi tan học, Tân Uyển tạm biệt với Phương Ý Xuyên xong thì một mình bước tới cửa hàng bên ven đường mua một cái thau nhựa nhỏ ba đồng rưỡi. Ở đây rất ít hàng hóa, chỉ còn lại màu xanh lá cây và màu đỏ, Tân Uyển bất đắc dĩ lấy cái thau nhỏ màu xanh, dọc đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt, mặt của Tân Uyển đỏ bừng, cứ như bí mật của mình đang bị bại lộ dưới con mắt đang nhìn chăm chăm của mọi người vậy.

Đang là mùa đông nên nước chảy ra rất lạnh, Tân Uyển ngâm quần lót trong nước, lạnh muốn chết, rửa được một hồi thì phải cắn răng chịu đựng, tay run lên cầm cập.

Đôi khi Tân Uyển cảm thấy rất kỳ lạ, cậu không có dấu hiệu bể giọng hay là tăng chiều cao trong thời kỳ dậy thì. Đây là lần đầu tiên cậu gặp mộng tinh, những người khác cũng như vậy không? Sẽ mơ thấy đối tượng là anh họ chứ?

Vấn đề này đối với cậu mà nói thì không có lời giải.

Tống Hành không phát hiện ra CD bị chạm vào, có lẽ rất lâu rồi anh chưa nhìn tới. Lúc Tân Uyển lấy trộm CD lần 2 thì cậu cũng đã biết sẽ có lần ba, lần bốn và vô số lần nữa. Cứ như cậu đang dò tìm bí mật trong video này, dưới ánh mặt trời vàng, cây bạch dương, đèn đường, ly trà sữa, khiến cho cậu như thể đang lạc vào trong thời kỳ niên thiếu của Tống Hành vậy.

Đầu tháng 11, Tân Uyển lần nữa nằm mơ thấy Tống Hành, cảnh tượng hệt như trước.

Tân Uyển biết bản thân mình đang bắt chước, cậu như là một tên trộm, trộm lấy niềm vui của người khác, để rồi cuối cùng đóng một vai ở trong đó, loại cảm giác kém cỏi này khiến cho Tân Uyển cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng cũng hưởng thụ một cách mâu thuẫn.

Nỗi uất ức dần dần tích tụ lại một chỗ, cậu không thể tìm lời khuyên từ Phương Ý Xuyên, chỉ có thể tìm đến Trầm Du. Nén cơn xấu hổ xuống, mở lời: "Em có một người bạn, cậu ấy sắp 15 tuổi…"

Trầm Du ý tứ sâu xa, vẫn thân thiện đáp: "Ừm."

"Gần đây cậu ấy có gặp chút chuyện." Tân Uyển cắn môi, "Cậu ấy thường xuyên nằm mơ thấy một người."

Trầm Du gật đầu, ánh mắt tập trung, không có vẻ gì là đùa giỡn: "Ừ, sau đó thì sao?"

"Cậu ấy biết mình không nên nằm mơ thấy anh ấy, nhưng lại không khống chế được, nên cậu ấy rất phiền lòng."

"À… Cậu bạn đó không biết phải làm sao nên em tới xin lời khuyên của anh hả?"

Tân Uyển gật đầu.

Trầm Du tỏ vẻ bất ngờ hiểu rõ, xoay bút theo thói quen, "Vậy chúng ta tìm hiểu vài vấn đề trước nhé. Hình tượng của người nọ trong giấc mơ của cậu ấy có trái ngược với thực tế không?"

Tân Uyển nói: "Có."

"Vậy bạn của em thường cảm thấy vui vẻ hay là khổ sở?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!