Chương 20: (Vô Đề)

Phương Ý Xuyên đã từng đọc qua "Hoàng tử bé" khi còn học cấp 2, lúc đó cậu không hiểu gì, và cho rằng thật trẻ con làm sao. Rằng, "Nếu như cậu nói cậu sẽ đến lúc 4 giờ chiều, thì từ 3 giờ tớ đã rất vui rồi, giờ hẹn càng đến gần thì tớ càng cảm thấy vui vẻ hơn nữa."

Mãi cho đến tận thời khắc này Phương Ý Xuyên mới thấy đồng cảm với câu nói ấy.

Mới 6 giờ sáng mà cậu đã thức giấc, lăn qua lộn lại cũng không ngủ tiếp được, vì vậy cậu bèn dậy sớm luôn, tim đập rất nhanh, dòng máu lưu thông làm cho cơ thể cậu nóng bừng, mẹ lớn tiếng hỏi từ phía sau lưng: "Đi đâu đó!?"

"Con đến nhà bạn chơi ạ!"

"Mới có 7 giờ mà!"

Phương Ý Xuyên không để ý, nhảy xuống ba bậc cầu thang rồi lao thẳng ra ánh nắng.

Trước cổng trường Lục Trung có một tiệm bán Oden lâu đời mở cửa rất sớm, chỉ có mỗi mình Phương Ý Xuyên là tới giờ này, cậu cầm phần Oden còn nóng hổi bằng cả hai tay.

Cậu chạy rất nhanh nhưng không làm đổ một giọt súp nào ra bên ngoài, điều này khiến cho Phương Ý Xuyên rất đắc ý, cho rằng đây là một chuyện rất đáng để tự hào.

Lúc cánh cửa mở ra, Phương Ý Xuyên cảm giác như mình đã biến thành một bình nước, chỉ cần vòi nước, gió và không khí thôi là niềm phấn khích đã tràn ngập khắp cơ thể, bất giác nở nụ cười thật tươi. Cửa vừa mở thì cậu liền dâng Oden lên.

Hai bóng người xuất hiện, Phương Ý Xuyên nhìn chàng trai trước đó đã từng gặp, rồi lại thấy anh đang đặt lên bàn tay của Tân Uyển, rất nhanh sau đó đã buông ra.

Tân Uyển vẫn còn mặc đồ ngủ cotton, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc đang vểnh lên, sắc mặt hơi tái nhợt, nở nụ cười: "Sao cậu đến sớm vậy!"

"Tớ thức sớm quá, không có chuyện gì làm nên đến đây luôn."

"Nhưng mà tớ vẫn chưa ăn sáng xong nữa…" Tân Uyển tránh qua một bên để Phương Ý Xuyên đi vào, hơi bối rối, "Ăn xong là không còn chỗ chứa Oden mất.", Cậu thành khẩn nhìn Tống Hành, "Em ăn Oden luôn được không ạ?"

Tống Hành ừ một tiếng, Phương Ý Xuyên mừng rỡ nhìn vào trong lồng ngực anh, "Oa, đây là chó nhà cậu hả?"

"Các cậu chơi đi." Tống Hành thả Cầu Cầu xuống đất.

Cháo vẫn còn nóng hổi, Tống Hành thì ăn sandwich, nghe tiếng chó sủa và tiếng cười ngoài phòng khách thấy hơi phiền nên anh bèn đến thư phòng. Tân Uyển nghe tiếng đóng cửa, Phương Ý Xuyên hỏi cậu: "Chó con nhà cậu tên gì đó?"

"Cầu Cầu." Tân Uyển lơ đãng đáp.

"Cầu Cầu, Cầu Cầu…" Phương Ý Xuyên gọi nó, Cầu Cầu nằm bên cạnh không thèm nhúc nhích, chỉ thi thoảng mới vẫy đuôi, "Sao nó không để ý tới tớ vậy kìa."

"Chắc nó đang đói." Tân Uyển cầm thức ăn cho chó đến, "Cậu thử đút cho nó ăn đi."

Kỹ xảo của Phương Ý Xuyên không thuần thục cho lắm, lòng bàn tay bị cái lưỡi nóng ẩm của Cầu Cầu chạm vào khiến cho cậu vô thức rụt tay về, nhột nhột, cậu nở nụ cười rồi đưa tay ra tiếp: "Dễ thương quá.", nói tiếp, "Cậu ăn Oden liền đi, để nguội không ngon đâu. Ăn thanh cua trước đi, thanh cua ở đây siêu thơm siêu mềm luôn đó!"

Tân Uyển bỗng đứng dậy, "Cậu chơi với Cầu Cầu một lúc nhé."

Thật ra Tống Hành không thích xử lý văn kiện cho lắm, mấy con chữ chi chít nhìn vô là thấy đau đầu, tháng sau còn phải bay qua nơi khác để họp nữa, những việc này đều là thủ tục cần thiết trước khi anh có thể tiếp quản công ty. Bút máy chưa chưa được hai dòng chữ thì anh bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tân Uyển vừa thò đầu vô rồi lại rụt ra: "Em quên gõ cửa."

Tống Hành buồn cười.

Sau khi gõ cửa một cái, nghe "Vào đi" xong thì Tân Uyển mới bước vô, cầm xiên thanh cua mà như đang dâng hiến bảo vật, cẩn thận đưa lên môi Tống Hành, "Anh, em đặc biệt chừa cho anh đó! Anh nếm thử chút đi."

Nước súp dính vào môi, Tống Hành không còn đường để từ chối nên chỉ có thể há miệng ra cắn một cái.

"Ngon không anh?" Tân Uyển trông đợi nhìn anh, ánh mắt sáng rỡ.

Tống Hành chưa kịp nói "Ngon" thì Tân Uyển lại đưa tới một xiên nữa: "Phương Ý Xuyên nói thanh cua cậu ấy mua ăn ngon lắm nên em muốn cho anh nếm thử. Anh muốn ăn thêm không, còn một xiên nè."

Tống Hành lại lần nữa nghe thấy cái tên ấy, lần này anh nghiêng đầu tránh được, giọng bình thản: "Tôi không thích ăn cái này." Anh đóng nắp bút lại, "Sau này hạn chế ăn đồ ven đường, không tốt cho sức khỏe."

"Vâng ạ." Tân Uyển rút tay về, cắn miếng thanh cua, lúng búng nói: "Anh ơi, em mượn laptop của anh xem phim được không?"

Phản ứng đầu tiên của Tống Hành là từ chối. Nhưng âm tiết vẫn chưa kịp chui ra khỏi miệng thì anh bỗng ý thức được mình đang làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!