Chương 2: (Vô Đề)

Editor: Cột sống khum ổn

Beta: Karin

– ———–

Thành phố Tây Loan là thành phố có tiềm năng phát triển rất tốt, dân cư đông đúc. Tống Hành lớn lên ở đây, mấy năm trung học đều học tại trường Lục Trung tốt nhất thành phố, năm đó thi đậu vào trường đại học top đầu, trải qua tuổi thanh xuân quý giá ở đây.

Nơi này rất quen thuộc đối với anh nhưng bệnh viện Nhân Ái kia thì chưa nghe qua bao giờ, chắc là do nằm ở vùng ngoại thành xa xôi.

Trên đường đi, anh mở tuyển tập tấu nói lên nghe, cố gắng để tiếng cười tràn ngập trong đầu, không để mấy suy nghĩ hỗn loạn kia quấy nhiễu. Không biết Tống Hành đang gấp hay còn do dự mà tốc độ lái xe lúc nhanh lúc chậm.

Anh nghe theo chỉ đường một cách máy móc, lúc giọng nữ nói "Đã tới điểm đến", Tống Hành tắt động cơ rồi mới ý thức được mình đang làm gì, đưa mắt nhìn màn đêm bao phủ xung quanh.

Mình điên rồi, rõ ràng đang chuẩn bị đi ngủ, tự nhiên lại ra ngoài, hơn nửa đêm chạy đi gặp Tân Uyển.

Qua một lúc lâu Tống Hành mới gọi điện, đồng thời ngẩng đầu nhìn bệnh viện trước mặt.

Đó là một bệnh viện nhỏ, dây thường xuân xanh bóng bám trên bức tường trắng loang lổ dấu vết của tháng năm.

Đầu kia rất nhanh đã bắt máy, thái độ lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, còn cười ra tiếng. Sau khi cúp máy, Tống Hành hút xong một điếu thuốc lá mới ra khỏi xe, đi vào bệnh viện.

Bác sĩ đứng trước cửa bệnh viện chờ anh.

"Xin chào, ngài là Tống Hành đúng không?" Âm thanh đầu kia điện thoại biến thành người thật, là một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, để tóc đầu đinh, tuổi tầm 30.

Y dẫn Tống Hành vào trong, "Tôi họ Lý, tên một chữ Tuấn, cứ gọi tôi là bác sĩ Lý cũng được."

Tống Hành không thích bệnh viện, bản năng chống lại mùi thuốc sát trùng và tiếng khóc văng vẳng trong này, anh nắm hộp thuốc lá trong tay, ngắn gọn đáp: "Ừm."

Lúc đang đợi thang máy, Bác sĩ Lý dò hỏi: "Chúng tôi gọi ngài ba bốn cuộc mà không được, còn tưởng ngài sẽ không tới

- mà cả gan hỏi ngài một chút, quan hệ giữa ngài với Tân Uyển là gì vậy?"

Tống Hành lạnh nhạt liếc mắt nhìn y, sau đó nhìn bảng led đang nhảy số, không nói gì.

Bác sĩ Lý có chút lúng túng, cười hòa giải: "Ha ha… chắc là anh em thân thiết nhiều năm đúng không? Hoàn cảnh ở trung tâm điều trị khó khăn như vậy mà Tân Uyển vẫn không quên được ngài, ngài nghe thấy cậu ấy gặp chuyện không may còn có lòng nửa đêm lái xe tới—"

Thang máy đến, cửa chậm rãi mở ra, đúng lúc đó Tống Hành ngắt lời y, nói: "Không có quan hệ gì hết."

Tiếng tán gẫu ồn ào bên tai nãy giờ cuối cùng cũng biến mất, bác sĩ Lý xấu hổ ho khan mấy tiếng. Tống Hành thả lỏng, hỏi: "Trung tâm điều trị là cái gì?"

Bác sĩ Lý sờ mũi: "Trung tâm điều trị đồng tính, nghĩa trên mặt chữ, chính là chữa bệnh đồng tính, cụ thể bên trong như thế nào là chuyện bên cảnh sát xử lý, chúng tôi cũng không rõ lắm."

Tống Hành nhíu mày, dường như có suy nghĩ, cúi đầu dựa người nhìn kiến thức y học trên tường đã bị thời gian mài mòn.

Thang máy dừng ở tầng bốn, anh theo chân bác sĩ Lý đến phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh viết giường số 19 – 20, Bác sĩ Lý định đưa tay gõ cửa chợt thu tay lại, do dự nói: "Tuy ngài nói ngài và Tân Uyển không có quan hệ gì nhưng có vài chuyện tôi muốn nói trước. Trung tâm điều trị đó gần bệnh viện chúng tôi nên Tân Uyển được chuyển qua đây, sau đó chúng tôi phát hiện Tân Uyển có vấn đề ở chỗ này."

Y chỉ vào đầu mình.

"Mất trí nhớ nhưng không phải mất trí nhớ hoàn toàn mà là lựa chọn quên đi chuyện mình muốn quên, bây giờ cậu ấy chỉ nghĩ mình mới 14 tuổi, chuyện sau này thì chẳng nhớ được gì cả.", Bác sĩ Lý cười cười, "Ngài chú ý nhiều một chút."

Tống Hành sửng sốt. Còn chưa kịp tiêu hóa mớ thông tin thì Bác sĩ Lý đã gõ cửa. Hai tiếng cốc cốc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, trong đầu lại trống rỗng.

Qua mấy chục giây, không có âm thanh đáp lại.

Lúc này bác sĩ Lý mới mở cửa ra, đi được hai bước thì quay đầu lại đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu với anh, khẽ "suỵt" một tiếng: "Tân Uyển đang ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!