Phương Ý Xuyên chọn sách không được thuận lợi cho lắm, bởi vì chiều cao nên cậu phải đứng cuối hàng, mấy cuốn sách thú vị đều bị lấy đi hết, cậu chỉ có thể cầm lên cuốn tuyển tập của Lỗ Tấn, một cuốn sách bìa cứng rất dày.
Bóng dáng của Tân Uyển rất dễ tìm ra, cậu đang ngồi ở trong góc, trước mặt là một quyển sách đang được mở ra, ánh nắng mùa thu đang tràn vào trong phòng. Phương Ý Xuyên đạp lên ánh mặt trời bước tới ngồi bên cạnh cậu, thấy cuốn sách trong tay cậu là "Hồng Lâu Mộng". Điều này khiến cho Phương Ý Xuyên hả hê chốc lát, cho rằng Tân Uyển cũng không chọn được sách như mong muốn.
Giờ đọc sách vào lúc 2 giờ chiều luôn khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, trong phòng đọc im ắng chỉ có tiếng thở và âm thanh lật sách, Phương Ý Xuyên giấu mặt phía sau cuốn sách bìa cứng, nhỏ giọng: "Sáng cậu xin nghỉ làm gì vậy, giáo viên nói cậu bị bệnh."
"Tớ không có bệnh." Tân Uyển nằm trên bàn nghiêng đầu nhìn cậu, chẳng có chút hứng thú nào với "Hồng Lâu Mộng" hết, "Tớ có việc."
"Hở, việc gì vậy?" Phương Ý Xuyên đưa tay sờ trán cậu, "Sốt à."
Tân Uyển tránh ra, giả vờ làm ra vẻ tức giận, "Cậu mới sốt á."
Buổi trưa ở trung tâm tư vấn tâm lý, Trầm Du đã kiểm tra khả năng tiếp nhận thôi miên của cậu.
Quá trình cụ thể rất mơ hồ, trong đầu loáng thoáng có một bóng người, trong chốc lát cứ như là đang nhấc cục tạ lên, qua một lát lại trở thành nâng một quả cầu sắt nặng nề giơ lên cao, cuối cùng Trầm Du để cậu nằm ngủ trưa trên giường, xoa đầu khen cậu làm rất tốt.
Lời khen này khiến cho Tân Uyển nhớ đến bà nội. Rất lâu rồi chưa có ai khen cậu hết, giáo viên trong trường thì làm lơ cậu, Tống Hành thì không thích nói chuyện, trước kia bà nội rất hay khen cậu, đơn giản chỉ là khen "Vừa cao vừa gầy", hoặc là "Cháu của bà đẹp trai nhất trong thôn", Tân Uyển nghe mà mặt đỏ tới mang tai, nhưng mà cũng rất hữu dụng.
"Vậy cậu chép lại mấy bài của buổi sáng không, tớ cho cậu mượn."
Tân Uyển gật đầu lia lịa, cũng vùi đầu sau cuốn sách: "Cậu muốn tới nhà tớ xem chó không?"
Phương Ý Xuyên ngạc nhiên, mừng rỡ: "Chó nhà cậu hết bệnh rồi sao?"
"Nó khỏe rồi." Ánh mặt trời quá chói chang, Tân Uyển híp mắt lại, nhỏ giọng: "Cậu tới không?"
Phương Ý Xuyên không nhịn được nói lớn: "Tới chứ!"
Giáo viên trông coi lấy thước gõ lên bàn hai cái, giọng nghiêm túc: "Im lặng!"
Thời gian còn lại hai cậu trò chuyện thông qua giấy vệ sinh — chẳng còn biện pháp nào nữa, trên bàn không có tờ giấy nháp nào hết, nếu mà không có cây bút thì nói không chừng hai cậu đã học theo người xưa cắn đầu ngón tay mà viết rồi. Buổi hẹn xem Cầu Cầu rơi vào ngày Chủ Nhật, bởi vì chỉ có cuối tuần là trời đẹp thôi.
Phương Ý Xuyên trông vui vẻ quá chừng, còn nói sẽ đem Oden đến, ít nhất cũng 10 tệ.
*10 tệ = ~36.000 VND
Ở giữa khoảng thời eo hẹp từ thứ Năm đến Chủ Nhật, Tân Uyển bỗng nhận được một cuộc gọi đến, âm thanh vừa cất lên là Tân Uyển run tay một cái, điện thoại rơi xuống đất. Cuộc gọi vừa rồi là phóng viên gọi tới, mở miệng nói "Xin lỗi", còn về sau thì cậu không nghe rõ.
Tối đến, đợi tới khi Tống Hành về nhà dùng bữa thì Tân Uyển mới nói chuyện này với anh.
"Mặc kệ đi." Tống Hành không tỏ ra ngạc nhiên, bình tĩnh mà nói, "Cứ chặn số đó thôi."
"Bọn họ nói xin lỗi với em…"
Tống Hành đưa mắt nhìn cậu: "Cậu muốn bỏ qua cho bọn họ à?"
"Không muốn." Tân Uyển vội vàng lắc đầu, vô thức siết chặt đũa, nhỏ giọng: "Em chỉ muốn biết tại sao bọn họ tự dưng lại nói xin lỗi với em thôi, cảm giác rất kỳ lạ."
Phóng viên bị đưa đến đồn cảnh sát đã là chuyện của mấy tuần trước, tạm giam 14 ngày, ngoài ra còn phạt thêm 1500 tệ, chuyện này chưa nói cho Tân Uyển biết. Vốn dĩ là phải xin lỗi trực tiếp nhưng Tống Hành đã thay mặt Tân Uyển từ chối, gọi điện thoại xin lỗi là chuyện nằm trong dự liệu.
*1500 tệ = ~ 5.400.000 VND
"Đừng để ý tới nữa, sau này bọn họ sẽ không đến đây nữa đâu." Tống Hành cụp mắt, "Ăn cơm đi."
Giọng điệu của Tống Hành rất chắc chắn — anh chính là người như vậy, luôn luôn đem lại cảm giác an toàn cho người khác, Tân Uyển trả lời anh rồi bình tĩnh lại, lén ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên cậu nghĩ, nếu như lúc này bà nội hết bệnh thì có lẽ cậu sẽ không nỡ rời đi mất.
Dự báo thời tiết đã chính xác, thứ Bảy quả nhiên trời rất âm u.
Tân Uyển nhớ đến chân của bà nội, bèn chạy đến thư phòng tìm Tống Hành: "Anh ơi, em có thể gọi điện cho bà nội được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!