Tống Hành đưa Cầu Cầu đến bệnh viện thú y gần đây, xác định nó bị cảm, sau khi cho nó tiêm một liều thuốc xong anh mới đến bệnh viện để tiêm phòng bệnh dại. Quần quật tới lui xong xuôi hết thì cũng đã gần 10 giờ, anh quay lại đường Đạo Tam để đón Tân Uyển, Tân Uyển vừa thấy anh là vui vẻ hẳn lên, cứ như là một chú cún con đang lấy lòng vậy.
"Cầu Cầu ở trong xe, cậu lên xe chơi với nó trước đi." Tống Hành nói, "Tôi nói chuyện với bác sĩ Trầm một lát đã."
Trầm Du đưa mắt nhìn bóng dáng Tân Uyển dần biến mất ở lối cầu thang, nói: "Cậu ấy vẫn còn hơi phản kháng, hiện tại chỉ có thể trao đổi sơ bộ để cho cậu ấy buông lỏng phòng bị với tôi trước. May là vẫn có hiệu quả, cậu ấy đã sẵn lòng kể cho tôi nghe mấy chuyện ngày thường, còn tán gẫu về chuyện theo đuổi thần tượng nữa."
Tống Hành hỏi: "Theo đuổi thần tượng?"
"Đúng thế, cậu bé này khá thú vị ấy chớ."
"Cậu ấy nói trước đây mình rất thích SHE, còn hỏi tôi có poster album của mấy cổ không nữa đấy." Trầm Du cười khanh khách, "Loại mất trí nhớ này của cậu ấy cũng thú vị ghê, thế mà còn có thể nhớ được chuyện mình theo đuổi thần tượng luôn."
Tống Hành không hứng thú lắm với chuyện Tân Uyển theo đuổi thần tượng, chỉ nghe cho có, sau đó lại nghe thấy Trầm Du bùi ngùi nói: "Trước đây chỉ thấy trong hình thôi, cuối cùng cũng có thể gặp được người thật rồi. Bây giờ giữa hai người là quan hệ gì đó?"
"Chẳng là gì hết." Tống Hành tựa lưng lên tường, cụp mắt nhìn mặt đất đầy bụi bặm, "Trước kia quả thật có qua lại nhưng mà cậu ấy không nhớ, cũng không cần thiết phải nhắc lại, hiện tại tạm thời coi như tôi là anh họ của cậu ấy."
Trầm Du nhìn anh: "Là bạn trai cũ của cậu phải không?"
Nhìn thấy bộ dạng của Tống Hành, Trầm Du vội vàng xua tay: "Tôi đoán thôi! Dù người ta không nhớ nhưng cậu vẫn nhớ cơ mà, ánh mắt của cậu khi nhìn cậu ấy hơi sai sai á. Hơn nữa tôi còn nhìn ra có vẻ như cậu ấy rất lệ thuộc vào cậu, có khi nào hiện tại cậu ấy đang phải lòng cậu rồi không nhỉ?"
Tống Hành buồn cười: "Không rõ, nhưng bây giờ cậu ấy rất bài xích với đồng tính."
Nếu tiếp tục dò hỏi thì sẽ chạm đến ranh giới riêng tư của người khác mất, trong việc giao tiếp thì "giới hạn" luôn là thứ quan trọng nhất, Trầm Du không hỏi nữa, khóe mắt ẩn ý cười: "Lần sau lại đưa cậu ấy đến đây nhé, trước tiên làm quen vài ngày đã, sau đó sẽ bắt đầu dùng liệu pháp thôi miên, lúc đó nếu cậu rảnh thì có thể qua "phòng nghe" bên cạnh xem thử nhé."
"Thôi miên?"
"Thôi miên có tác dụng an ủi, thư giãn và ám thị, cho dù người bị thôi miên có mất trí nhớ đi chăng nữa thì khi cơ thể được thả lỏng thì những sự việc đã từng trải qua cũng sẽ được phô bày ra trong tiềm thức của họ.", Trầm Du nói, "Cảm xúc của cậu ấy sẽ trở nên rất cực đoan dưới một số tình huống đặc thù, sau khi thôi miên có lẽ cũng sẽ như vậy. Nếu có cậu ở đây thì có thể cậu ấy mới mau chóng ổn định trở lại."
Một lúc sau Tống Hành mới đáp lại: "Được."
Lần trị liệu sau được hẹn vào thứ Năm, Trầm Du dặn dò nhất định không được ngừng thuốc. Tân Uyển vẫn còn có chút kháng cự đối với chuyện uống thuốc, cậu bất đắc dĩ nuốt xuống, sự thật chứng minh rằng những viên thuốc này thực sự có tác dụng cho trạng thái tâm lý, tối hôm đó Tân Uyển không gặp ác mộng vô cớ nào nữa.
Tối hôm sau, Tân Uyển ôm chăn gối tới phòng Tống Hành như thường lệ.
Tống Hành không cho cậu vào phòng, anh tựa lên khung cửa hỏi cậu: "Gần đây tim còn đập nhanh không?"
"Hết rồi ạ." Tân Uyển ngoan ngoãn trả lời, rạng rỡ nhìn anh, "Anh ơi, bác sĩ anh tìm được thật sự rất hữu ích đó!"
"Vậy tối nay cậu về phòng mình ngủ đi." Tống Hành nói, "Uống thuốc chưa?"
Tân Uyển vô thức gật đầu rồi cụp mắt xuống: "Em không được ngủ ở phòng anh nữa sao?"
"Cậu không thể ngủ chung tôi mãi được, Tân Uyển."
Tân Uyển nói, "Tại sao không thể?"
Lời vừa ra miệng thì Tân Uyển mới nhận ra min tùy hứng nữa rồi, hoặc là bởi vì Tống Hành quá dung túng với cậu nên cậu mới không thèm nể nang như vậy, cậu mím môi, nói: "Thôi không sao ạ, anh ngủ ngon nhé."
Thói quen thật sự rất đáng sợ. Cứ như là một con đỉa không biết từ bao giờ đã bám sâu vào trong máu thịt, mặc dù biết đến sự hiện diện của nó nhưng vẫn khó bỏ được, tới khi rút ra thì sẽ kèm theo những giọt máu rơi ra ngoài, phải thật đau đớn thì mới có thể từ bỏ được. Thậm chí Tân Uyển còn oán trách cái lọ thuốc kia, cũng trách ác mộng đã biến mất, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cánh cửa đóng lại trước mặt cậu, thu ánh đèn vào bên trong.
Tân Uyển nằm ngủ một mình ở trong phòng, chỉ nghe được tiếng thở của mình, tới lúc này mới nhận ra ánh sáng của căn phòng này kém đến mức cậu không thể nhìn rõ được ngón tay của mình. Lăn qua lộn lại tới 12 giờ khuya thì Tân Uyển mới chịu ngủ.
Sáng thứ Năm, Tống Hành xin nghỉ học cho cậu, dẫn cậu đến chỗ của Trầm Du.
"Tôi sẽ đón cậu trước giờ ca học chiều." Tống Hành đưa cho cậu một viên kẹo sữa, "Đi đi."
Tân Uyển cáu giận với anh, không rõ nguyên nhân là gì. Nhưng khi Tống Hành đưa cho cậu viên kẹo thì cơn giận ấy tan biến ngay, hương sữa thơm nức lan tỏa trong miệng cậu, dường như hơi thở của cậu cũng mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!