Tân Uyển gấp gáp muốn tìm chó nên vội vàng thay đồ, tùy tiện mang đại đôi dép tông mà đi. Tống Hành cầm theo cây dù màu đen, tán dù rất lớn, đủ che chắn cho hai người họ.
Ngoài trời mưa nhỏ, trên mặt đất được phủ một lớp nước cạn, có giọt mưa đập xuống khiến cho mây mù trong nước vỡ tan ra. Tân Uyển đạp lên trên mặt nước, nước bẩn bắn tung tóe lên trên ngón chân tròn trắng trẻo của cậu, đường đi hơi trơn.
Cậu khom lưng nhìn vào trong bụi cây, kêu: "Cầu Cầu!"
Thật ra, đáng lẽ phải nên xem Cầu Cầu là một con chó hoang, không chủ thuần hóa, chỉ là trông nó hơi hiền lành, nhút nhát hơn so với những con chó hoang khác. khi Tân Uyển vừa mới tỉnh dậy ở bệnh viện thì không thích nói chuyện cho lắm, nhưng hầu hết những câu từ của cậu đều được đưa tới chú chó ấy. Bình thường cậu hay ngồi trên bãi cỏ, Cầu Cầu thì nằm trước mặt cậu, cậu có nói nhảm tới cỡ nào cũng chẳng sao hết, dù gì chó nghe cũng không hiểu.
Cầu Cầu không giống thú cưng của cậu mà giống như một người thân trong gia đình hơn.
Bây giờ Cầu Cầu không ở bên cạnh khiến cho Tân Uyển không khỏi cảm thấy bất an.
Tìm xung quanh Sấu Nguyệt Lý mấy lần, thậm chí là từng ngóc ngách cũng không bỏ qua nhưng vẫn không thấy tung tích của Cầu Cầu ở đâu, giọng nói của Tân Uyển run rẩy, tiếng kêu "Cầu Cầu" khàn đặc, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự lo lắng của cậu.
Trời tối dần, mưa cũng không còn rơi nữa, Tống Hành thu dù lại, "Về nhà trước đã, tôi sẽ dặn bảo vệ để ý."
"Nếu mất thì phải làm sao đây?" Tân Uyển lẩm bẩm, "Tất cả là tại em, đáng ra em không nên tùy tiện mở cửa, Cầu Cầu còn bị ai đó đạp đuôi nữa, chắc nó hoảng sợ lắm, nó còn chưa được ăn nữa. Có khi nào bị người bán thịt chó bắt đi rồi không?"
Tống Hành không nói gì, khả năng này đúng thật là có thể xảy ra.
Tay không mà về, bởi vì đường bị ngập nên dì giúp việc không tiện đến đây, vì thế hai người gọi cho tiệm vịt quay bên ngoài khu đặt món, chưa đầy 10 phút đã được giao tới. Tân Uyển nhai rất chậm, ăn cũng rất ít, gần như còn thừa lại một nửa.
"Bảo vệ nói khi nào tìm được sẽ báo cho tôi." Tống Hành phá vỡ sự yên tĩnh, nói, "Tối nay cậu nghỉ ngơi cho khỏe, không nên suy nghĩ nhiều."
Tân Uyển "vâng" một tiếng.
Rất khó để tránh khỏi chuyện suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhàn rỗi một chút thì suy nghĩ sẽ trở nên sống động. Tân Uyển tắm, Tống Hành lấy laptop và đĩa CD ra, tính tìm cho cậu một bộ phim để xem trước khi đi ngủ, dùng những chuyện khác để chiếm lấy không gian của cậu. Trong lúc đang tìm phim thì bỗng dưng anh nghe Tân Uyển gọi mình: "Anh ba."
Tống Hành nhẹ nhàng đáp lại, ánh sáng từ màn hình máy tính hiện lên trong mắt anh.
"Em đã từng ở trung tâm điều chỉnh đồng tính luyến ái phải không ạ?"
Ngón tay đang vuốt trên touchpad của Tống Hành khẽ khựng lại, anh đưa mắt nhìn sang. Tân Uyển ngồi trên giường, đôi mắt ngân ngấn nước cứ như thế nhìn thẳng vào anh.
Tân Uyển tiếp tục hỏi: "Em là đồng tính sao?"
Tống Hành cụp mắt nhìn lại màn hình máy tính, tìm kiếm từ khóa, "Không phải."
"Vậy thì tại sao em lại phải vào trung tâm điều chỉnh." Tân Uyển nói, "Tại sao em không nhớ chứ?", lạc giọng, "Rốt cuộc em đã quên mất bao nhiêu chuyện rồi?"
Bộ phim anh đang tìm là Roman Holiday, phim trắng đen năm 1953, là tác phẩm kinh điển của Audrey Hepburn, Tống Hành nhấp chuột mở toàn màn hình, "Quên không nhiều." Anh chỉnh lại vị trí của laptop, "Chuyện gì đáng nhớ thì sẽ không thể quên được, do đó cậu cũng không cần phải để ý tới những gì mà mình đã quên."
Tân Uyển còn muốn nói gì đó nhưng Tống Hành đã tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn nơi đầu giường, trong ánh sáng mờ ảo nhìn thoáng qua anh, Tân Uyển ngơ ngác nhìn anh rời đi, mà trên màn hình bấy giờ Audrey Hepburn đang nhảy xuống từ trên giường, xách váy lên tựa như một chú bướm bỏ trốn khỏi lâu đài.
Tân Uyển lại nằm mơ.
Từ khi cậu tỉnh lại trong bệnh viện thì vẫn không ngừng nằm mơ. Mộng đẹp thì lại rất ít, hầu như chỉ toàn là ác mộng.
Khung ảnh trắng đen giống như của Roman Holiday, một người giống con rối đang đờ đẫn ngồi ăn cơm bên cạnh cậu, bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ có một cái bóng rơi xuống, hệt như một chiếc lá to đang sáp nhập với nền đất, tiếng vang phát ra nặng nề, cậu nghe thấy một tiếng thét chói tai.
"Lý Viên nhảy lầu rồi!"
Tân Uyển giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ lần này không còn giống với chiếc bánh quy vỡ vụn nữa, sau khi cậu tỉnh lại vẫn nhớ mang máng năm sáu phần trong mơ. Cho tới khi trời bừng sáng thì nỗi sợ hãi ấy mới tan đi, Tân Uyển không rõ chuyện này thật sự có xảy ra chưa, dù sao cậu cũng không biết người nào tên là "Lý Viên" hết.
Hôm nay là chủ nhật, Tống Hành ở nhà, đi ra ngoài tìm chó với Tân Uyển nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tân Uyển cảm giác như mình đang gặp ảo ảnh vậy, không cảm nhận được mình đang chạm chân xuống mặt đất, cậu cảm thấy hơi hoảng hốt. Lúc làm bài tập trong phòng ngủ, cậu bật điện thoại lên, thấy tin nhắn của Phương Ý Xuyên gửi cho cậu vào sáng sớm ngày hôm qua, nói: Tân Uyển, mưa lớn quá, mẹ tớ không cho tớ ra ngoài, ngày mai rồi tớ ghé nhà cậu xem chó được không?
Tân Uyển trả lời: Đừng tới, Cầu Cầu bị bệnh rồi, khi nào nó khỏi bệnh rồi cậu hẵng tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!