Chương 43: Bạo lực Internet

Trước một ngày đại học thủ đô khai giảng thì trường đã phát một thông báo qua mạng, nói là sinh viên có mặt sớm ở trường để vào ký túc xá, xử lý phiếu ăn gì đó. Tóm lại là trước khi nhập học phải lo xong việc sinh hoạt lặt vặt, bạn có thể ăn cơm chậm nhưng không thể đến lớp chậm được

Cách một ngày Cố Diệp đã mang hành lý lên để cha mẹ đưa đến căn phòng mà hai ông bà đã mua trước đó. Gần trường học có rất nhiều khu nhà, có nhiều phòng thuê cho sinh viên, giao thông xung quanh tiện lợi, đời sống vật chất rất đầy đủ, ngay cổng cư xá còn có siêu thị lớn. Quan trọng nhất là đi bộ đến trường chỉ có năm phút

Cố Đức Thành rất vừa ý căn nhà mà trợ lý mua: "Được, an toàn là quan trọng nhất, cha thấy công tác bảo vệ làm rất tốt, buổi sáng con bớt ngủ để còn đi học, con sống lười quen quá rồi, còn trẻ sao một chút nghị lực cũng không có thế?"

Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu: "Cha nói rất đúng ạ."

Cố Đức Thành cũng hài lòng gật đầu: "Sau này ở một mình coi như là thích ứng với xã hội, có chuyện gì cũng phải thử tự giải quyết, đừng dựa vào người khác. Nếu như muốn dùng tiền để giải quyết thì con phải tự kiếm lấy."

Quan niệm nuôi con của giám đốc Cố chính là: Có thể dùng tiền để giải quyết mọi chuyện, không cần con phải dùng tay chân, nhưng con phải dùng đầu óc của mình để kiếm tiền

"Dạ được cha, cha nói rất đúng."

Với chuyện con trai nghe lời ngoan ngoãn thế này khiến giám đốc Cố rất vui mừng, đi dạo quanh nhà một vòng, lầu một là ba phòng hai sảnh, một bên được dùng làm phòng sách, trợ lý còn rất nhiệt tình mua nhiều sách để ở bên trong, còn có một cái bàn lớn có thể dùng để luyện chữ một chút. Giám đốc Cố hài lòng gật đầu: "Chăm đọc sách vào, tu thân dưỡng tính."

Cố Diệp máy móc gật đầu: "Cha nói gì cũng đúng cả."

Căn thứ ba ở một bên trống không, ý trợ lý là Cố Diệp thích cái gì thì hắn sẽ đi mua ngay, xếp gọn trong một ngày, chỉ cần cậu thích là được. Cố Diệp nhìn sắc mặt cha mình, nghiêm túc nói: "Mua cho con mấy cái giá sách là được, không cần mua sách đâu để con tự mua."

Giám đốc Cố rất vui mừng, con trai càng lúc càng thích học tập

Cố phu nhân ỏ bên cạnh lén lén lút lút đem cờ thưởng và bùa chú tới cho cậu, im lặng đi vào phòng bếp, người già phải biết suy nghĩ cho huyết áp nữa, vẫn nên bảo dưỡng tốt một chút thì hơn

"Đồ dùng trong bếp đều mua đủ cho con rồi, nếu con không thích ăn ngoài thì có thể tự nấu." Sau Cố phu nhân đi ra thì nói cho Cố Diệp: "Mỗi ngày mẹ sẽ cho người đến lấy đầy tủ lạnh cho con, còn quét dọn vệ sinh nữa…"

"Nó làm được rồi cần gì tìm, em không cần lo đâu." Cố Đức Thành cắt lời vợ mình: "Nó lớn rồi, tự mình làm chuyện của mình, em đừng nuông chiều nó."

Cố Diệp cười khổ, cho nên mới nói, cha cậu một ngày trăm công ngày việc, vì sao còn đích thân tiễn cậu đi học? Ai cũng nói thế giới này có cùng một người cha, không biết cha khác có như thế này không, thấy cái gì là sẽ mượn cớ dễ dạy dỗ con cái

Lầu hai bây giờ vẫn trống không, Cố Diệp ở một mình, quả thực có hơi vắng vẻ, Cố phu nhân đề nghị: "Hay là con đem cho đến là bạn nhé?"

Giám đốc Cố nghiêm túc bác bỏ: "Nó đến để học, nuôi chó làm gì? Sau này tốt nghiệp rồi tính."

Cố Diệp thở dài, nghĩ bụng, quả nhiên

Cố phu nhân cũng không còn cách nào khác, đồng cảm nhìn Cố Diệp dặn dò: "Vậy được rồi, con ở một mình phải chú ý an toàn, đừng dắt mấy đứa hư hỏng về. Nếu vừa mắt cô bé nào cũng không được vớ vẩn, chưa kết hôn với người ta thì không được qua đêm."

Cố Diệp muốn phát cuồng: "Con là loại người vậy sao?"

"Đây là mẹ dặn con trước, con có thể muốn một cô gái bình thường, nhưng con không được là tổn hại con gái nhà người ta, con cũng lớn rồi, cha mẹ không ở đây, nhưng mà, mẹ sẽ bất ngờ đến điều tra đấy." Cố phu nhân lo lắng nhìn Cố Diệp: "Con cẩn thận đừng để bị hồ ly tinh lừa, gái hư bây giờ ghê gớm lắm."

Cố Diệp muốn quỳ lạy hai người: "Cha mẹ à, chúng ta nên đến trường học nhanh đi, sắp đến thời gian làm thủ tục rồi."

"Được, được, được, không nói nữa." Cố phu nhân thở dài nặng nề, có những đứa con lớn rồi không cần để cha mẹ lo lắng nữa

Cố Diệp mệt mỏi đi đến cửa, lừa lúc thấy hai người xác hai cái vali lớn đi vào, Cố Diệp nhân ra bảo bối của mình thì vội vàng nói: "Đem mấy thứ này để trong cái phòng trống bên kia, còn lại các anh không cần quan tâm nữa, để đó cho em dọn." Nói xong lật tức chạy tới ôm một tay cha ôm một tay mẹ mình, kéo ra ngoài: "Muộn rồi muộn rồi! Hai người mau đi thôi!"

***

Đại học thủ đô, thành lập vào các năm đầu của thế kỷ mười chín, trải qua những năm tháng khó khăn nhất của thời đại tư bản chủ nghĩa tại Trung Quốc xưa, gian khổ hơn trăm năm cho đến nay đã trở thành một trường danh tiếng đảng cấp thế giới với rộng hơn 6000 mẫu, đào tạo ra vô số nhân tài phục vụ cho đất nước

Người thi đậu vào đây, có thể nói rằng đã đặt một cơ sở rất vững chắc cho tương lai sau này. Có khả năng nuôi dưỡng đứa con trở nên ưu tú nư thế, phần lớn trong nhà đều có mức kinh tế vững chắc

Bãi đỗ xe cạnh trường học nhìn thoáng đã thấy vô số chiếc sang trọng, chiếc xe Cố Đức Thành dừng lại vẫn như hạt giữa bầy gà, một nhà ba người xuống xe nhanh chóp đã bị phóng viên vây lấy

"Nghe nói người con thứ ba của ngài trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên năm nay, con trai ngài xuất sắc như vậy, giám đốc Cố có gì muốn nói với cậu ấy không?"

"Tôi là phóng viên mạng của học sinh Hoa Hạ, hôm nay hai vị lại đưa con trai đi nhập học, đúng là cơ hội hiếm có, chụp trước cửa trường học một tấm ảnh chung nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!