Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp đã sớm rửa mặt, đem cặp sách và hành lý đã chuẩn bị xong từ trước đặt ở đại sảnh rồi mới đi ăn sáng.
Bữa sáng lần này không phải "mỳ sợi 100 điểm" mà là sủi cảo. Dựa theo cách nói của Cố phu nhân, "Ly gia sủi cảo hồi gia diên, cái này là bánh cút, ăn xong hai đứa cút đi.*"
* Dịch tối nghĩa theo QT "Rời nhà sủi cảo về nhà mặt, đây là cút đi bao, ăn khiến cho hai ngươi cút đi."
Cố Diệp lén lút nhìn trong chén em trai, rồi nhìn lại chén của mình, giống như đối lập vậy.
Cố phu nhân căng thẳng trong lòng, sợ Cố Diệp nói mấy lời vô nghĩa như "Sủi cảo trong chén em con bự hơn của con", làm cho Cố Đức Thành và thằng cả thằng hai không thoải mái. Cố Diệp nhìn sắc mặt của bà, cười tủm tỉm đem chén của thằng em kéo đến bên mình, đem chén của mình đưa cho nhóc, "Mẹ bất công, sủi cảo trong chén chú mở miệng hết kìa."
Cố Dương chớp mắt, thật sự tin, "Phải không? Mẹ, sao mẹ chỉ thương anh không thương con?"
Khóe miệng Cố phu nhân nhịn không được kéo lên trêи, ghét bỏ nói: "Tại anh mày học giỏi hơn mày, cái thằng con ngu ngốc này, ăn nhiều cũng không thêm được tí đầu óc nào."
Vẻ mặt Cố Dương ngơ ngác, "Mẹ ruột, mẹ thật sự là mẹ ruột mà."
Cố phu nhân hạnh phúc cho thằng con ruột một nụ cười lạnh.
Mới vừa ăn cơm no, người làm ôm một cái hộp gấm dài đi vào phòng bếp, "Cậu ba, vừa rồi có một phụ nữ trung niên tặng quà cho cậu."
Cố Diệp lau miệng, nhận lấy cái hộp trong ánh mắt nghi hoặc của cả nhà, đặc biệt là ánh mắt chăm chú của ba, lén lút mở ra một khe hở, sau khi thấy rõ bên trong là gì, lập tức đóng lại.
"Mẹ, tặng mẹ quà Ngày của Mẹ nè." Cố Diệp đem hộp đưa ngay cho Cố phu nhân, cười nói: "Về phòng hãy xem, không thôi bị ba cướp đó."
Cố phu nhân cao hứng cầm lấy, tránh ánh mắt dòm ngó, sắc mặt hơi mờ mịt, sau đó lập tức vui vẻ, gắt gao ôm vào trong ngực, "Quà này mẹ nhận, con sẽ không lấy lại chớ?"
Cố Diệp đau lòng, vẫn là phải giữ nụ cười, "Không đâu."
Bên trong là thẻ ngân hàng dì Vương đưa tới, cũng không biết lấy tiền từ đâu để đem phần tiền còn nợ trả lại cho cậu. Nhưng mà có một cái hố, vậy mà còn có một lá cờ thưởng! Ông già bà cả nhà cậu nhìn thấy cờ thưởng chắc chắn huyết áp sẽ tăng vòn vọt, bây giờ còn muốn không cho cậu xem bói, muốn tống cậu ra nước ngoài, thời điểm mấu chốt này, cậu sao dám lấy ra xem?!
Cố Diệp vô cùng đau lòng kéo vali đi học, Cố phu nhân vui vẻ tiễn cậu lên xe, dặn dò cậu nhớ phải chiếu cố bản thân, không được cảm mạo, không được gầy ~ đứa nào là con ruột, đã sớm quăng ra chuồng gà rồi.
Cố Diệp ngồi trêи xe lắc đầu, phụ nữ tham tiền, thật đáng sợ mà!
_____
Về tới trường học, đề tài tất cả mọi người quan tâm chính là đăng ký trường học nào, người có quan hệ tốt suốt ba năm tụ tập lại với nhau bàn luận xem nguyện vọng 1 là trường nào, nguyện vọng 2 là gì, tại sao, giống như một phòng vịt con, không ai rãnh rỗi.
Lớp trưởng đứng lên hô một tiếng: "Các bạn ới, thầy Vu kêu nộp giấy đăng ký nguyện vọng! Nộp cho tôi nè!"
Hạ Tường lấy phiếu đăng kí của bản thân ra, đi tới cạnh Cố Diệp, "Ông đã quyết định được học trường nào chưa?"
Cố Diệp đem phiếu của mình ra cho cậu ta xem, "Đại học Đệ Nhất Đế Đô" đặc biệt chỉnh tề, tình yêu đối với nó thiệt là sâu sắc.
Triệu Bằng Vũ ló mặt qua nhìn, "Đậu má! Đó là trường số một cả nước đó, thi đậu là có thể quang tông diệu tổ, tại điểm quá cao mà." Cậu liếc mắt nhìn xung quanh, không có người tới gần bọn họ, mới nhỏ giọng hỏi: "Điều kiện của hai ông như vậy, không đi du học à?"
Cố Diệp nhỏ giọng nói: "Không đi, chỗ này có nhiều kẻ lắm tiền, xem bói kiếm tiền."
Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đều hết chỗ nói rồi, lý do này quả là khiến người ta câm nín, "Lỡ như không đậu thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì tao dẫn thằng em tao xuống dưới cầu vượt bày sạp, các vị kim chủ ba ba nhớ phải chiếu cố chuyện làm ăn của em nha."
Hạ Tường cầm viết trêи bàn Cố Diệp, đem nguyện vọng 1 còn để trống viết xuống: Đại học Đệ Nhất Đế Đô, "Tôi tin ông, nhất định có thể làm được, cạnh tranh một chút đi."
Khóe miệng Cố Diệp cong lên một cái, tên Hạ Tường này, thật sự rất mâu thuẫn, bên ngoài nhát gan lại rất không có chủ kiến nhưng đến khi gặp chuyện lại không chút hoang mang. Nhìn lại Triệu Bằng Vũ, 3 nguyện vọng đều chưa điền, xem ra chưa biết đi nơi nào.
Triệu Bằng Vũ do dự một chút, nhận cây viết trong tay Hạ Tường, vẻ mặt trấn định đem nguyện vọng 1 viết thành: Đại học Đệ Nhất Đế Đô.
Lớp trưởng chạy lại định hỏi Triệu Bằng Vũ đã viết xong chưa thì nhìn thấy nguyện vọng của cậu, trừng to mắt rồi liếc cậu một cái, ánh mắt tựa như: Cái thành tích có sức chiến đấu bằng 5 như cọng bún của cậu, bộ điên rồi hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!