Chương 2: Tiết tử (2)

Cha đỡ đầu?! Dominique thất kinh,

"Tôi có cha đỡ đầu? Chính tôi cũng không biết!"

"Nhóc cho rằng người gửi thiệp chúc mừng Giáng Sinh hằng năm cho nhóc là ai?"

Dominique nhớ lại một cái, đúng là có vụ thiệp chúc, lễ Giáng Sinh hằng năm nó đều sẽ nhận được một tấm thiệp chúc mừng ký tên vì W.S, trên đó viết lời chúc bạn khỏe mạnh vui vẻ vân vân.

Dominique từng hỏi cha thiệp mừng là do ai gửi, mỗi khi nó hỏi như thế, cha cũng sẽ mất hứng trả lời Là công ty bảo hiểm, sau đó đem thiệp mừng ném vào thùng rác.

"Thì ra đó chính là ông."

Cậu bé lộ ra biểu lộ chợt hiểu. Nó âm thầm quyết định không đem chuyện cha vứt thiệp mừng nói ra, nếu không cha đỡ đầu nhất định sẽ thương tâm chết mất.

Wolfgang rất là tự hào mà gật gật đầu, đem vật mũ bảo hiểm trong tay ném cho Dominique.Đội lên.

Cậu bé đem mũ bảo hiểm đội lên trên đầu. Mũ bảo hiểm là loại dùng cho người trưởng thành, đối với đứa trẻ mười tuổi mà nói thì quá lớn, có chút lắc lư.

Chúng ta đi.

Wolfgang nói.

Đi đâu?

Nơi an toàn.

Hắn xoay người đi ra cửa, Dominique vội vàng đuổi theo. Khi nó đi lại, chiếc mũ bảo hiểm quá khổ luôn sụp xuống che mất tầm mắt, nó không thể không nhiều lần chỉnh lại.

"Cha tôi cũng ở đó sao?"

Nó hỏi, thanh âm từ trong mũ bảo hiểm truyền ra, giọng nói ồm ồm,

"Ông ấy có khỏe không?"

Ta không biết.

"Ông ấy đã xảy ra chuyện gì?"Ta không biết.Tôi còn có thể gặp lại được ông ấy sao?Ta không biết.Ông sao lại cái gì cũng không biết?

"Wolfgang căm tức nhìn chằm chằm Dominique."Nhóc thế nào mà cái gì cũng muốn biết? Sớm biết nhóc sau khi lớn lên sẽ biến thành một đứa nhỏ câu hỏi, ta ban đầu tuyệt đối không đáp ứng làm cha đỡ đầu của nhóc đâu.Tôi không là đứa nhỏ câu hỏi.

Cha tôi nói cái này gọi là có lòng hiếu kỳ. Ông ấy cảm thấy đây là một hiện tượng tốt, đại biểu tôi có lòng ham học hỏi.Ta cảm thấy điểm này cũng không tốt.

Ta ghét lòng ham học hỏi loài người."

Bọn họ theo cầu thang vội vã xuống đến tầng trệt, rời khỏi tòa chung cư, chỉ thấy trên con đường dành cho người đi bộ bên ngoài tòa lầu đậu một chiếc mô tô Harley màu đỏ mới tinh, tựa như vật ngồi lái của những vai nam chính tiêu sái trong phim ảnh nọ.

Dominique nâng mũ bảo hiểm, mắt trợn tròn xoe, không nhịn được thở dài nói, Quá là ngầu! Không được hoàn mỹ chính là mô tô Harley lấn chiếm đường danh cho người mù, Dominique cho là ngầu thì vẫn ngầu, nhưng luật lệ giao thông vẫn là phải tuân thủ.

Wolfgang giơ ngón tay cái lên hướng chiếc mô tô Harley,

"Ngầu chết đúng không?"

Dominique liền vội vàng gật đầu, mũ bảo hiểm lại một lần nữa sụp xuống. Nó đem mũ bảo hiểm chỉnh lại, hâm mộ hỏi,

"Đó là của ông? Chúng ta phải cưỡi nó đi sao?"

"Cái gì? Dĩ nhiên không thể nào!"

Cha đỡ đầu chỉ sang bên cạnh, ở trong một góc không bắt mắt đậu một chiếc xe máy điện tàn tàn tạ tạ màu xám, đậu chếch ở bên đường, vừa lúc nhường ra đường cho người mù, tỏ ra chủ xe rất có lòng công đức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!