Chương 7: Cô Lương, chúng ta nói chuyện một chút được không?

Ba ngày sau, Châu Vân Xuyên mới thấy được tin nhắn của Lương Chiêu Nguyệt.

Lúc đó, anh đang ở nhà cũ nghe Liễu Y Đường càm ràm, liếc mắt nhìn biểu tượng tin nhắn trên điện thoại, thấy thông báo tin nhắn hiển thị "99+", anh bấm vào, lướt vài cái thì thấy tin nhắn của Lương Chiêu Nguyệt.

[Lương Chiêu Nguyệt: Châu tổng, quần áo của em gái anh vẫn còn ở chỗ tôi, anh xem khi nào tiện để tôi đưa cho anh ạ?]

Từng tiếng một đều là dùng kính ngữ (dùng thay vì (anh, chú,…) để, là cách nói trang trọng hơn của ), ngoài sự lịch sự ra, Châu Vân Xuyên chỉ cảm thấy một khoảng cách về tuổi tác.

Liễu Y Đường sau một hồi thuyết giáo vừa dùng lý lẽ vừa dùng tình cảm, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, mày hơi nhướng lên, rõ ràng là không tập trung.

Bà thở dài một hơi, hơi do dự nói: "Vân Xuyên, hôm nay cháu nói thật với bà nội đi, có phải vì chuyện của bố mẹ cháu, nên đến giờ cháu vẫn không tìm đối tượng không?"

Nghe những lời này, Châu Vân Xuyên ngẩng mắt lên khỏi màn hình điện thoại, im lặng một lúc lâu, anh thong thả hỏi một câu: "Cháu tìm ai bà cũng không phản đối à?"

Liễu Y Đường sững người, sau đó phản ứng lại, mừng ra mặt, nói: "Đương nhiên không vấn đề gì, bà đâu phải là lão già phong kiến, coi trọng cái gì mà môn đăng hộ đối, cháu thích là quan trọng nhất."

Đầu ngón tay anh gõ gõ lên mặt bàn, chiếc bàn gỗ lim phát ra những tiếng kêu trong trẻo, đặc biệt êm tai.

Một lúc sau, Châu Vân Xuyên đứng dậy, đi đến trước tủ sách bằng kính ở phía đông, kéo cửa kính ra, ở ngăn thứ ba, anh lấy ra một cuốn album, lật đến một trang, rồi nhìn.

Liễu Y Đường không biết anh đang xem gì, nói: "Đang nói chuyện với cháu, cháu xem album làm gì?"

Châu Vân Xuyên nghiêng đầu cười với bà, cầm album đi đến trước mặt bà, đưa cho bà xem, nói: "Vị này, bà giúp giới thiệu được không ạ?"

Trên album, rõ ràng là ảnh chụp chung của chính bà và Lương Chiêu Nguyệt.

Liễu Y Đường nhíu mày, nói: "Trước đó không phải cháu nói không có hứng thú sao?"

Anh không để lộ cảm xúc nói: "Có sao?"

Hình như là không có, lúc đó bà có nhắc qua, ít nhiều cũng có ý trêu chọc trong đó. Còn Châu Vân Xuyên chỉ liếc nhìn tấm ảnh, hỏi một câu có quen không, ngoài ra không nói gì thêm.

Nhớ lại tình hình ngày hôm đó, Liễu Y Đường cũng không cảm thấy có dấu hiệu gì không ổn.

Bà không hiểu nổi: "Cháu thích con bé sao?"

Châu Vân Xuyên trả lời nước đôi: "Có cảm tình."

Hiếm khi anh chịu nói như vậy, Liễu Y Đường cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Vậy hai ngày nữa khi con bé đến nhà bà Triệu của cháu dạy kèm cho đứa trẻ, bà sẽ đưa con bé đến nhà mình một chuyến."

Châu Vân Xuyên nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, đến lúc đó cháu sẽ cùng bà qua đó."

Lần đầu gặp mặt, anh chủ động qua tìm người ta, sẽ tỏ ra có thành ý hơn, không quá đường đột.

Liễu Y Đường nói: "Được, cháu chịu gặp là tốt nhất rồi."

Nói xong, bà lại trách anh: "Cháu có không thích con bé Hi Viện đó đến đâu đi nữa, thì cũng phải làm tốt công tác bề ngoài chứ, cháu đẩy hết mọi chuyện cho Minh Hằng là sao hả?"

Châu Vân Xuyên nói nhẹ như không: "Không thích mà còn làm công tác bề ngoài, vậy thì có khác gì tra nam trong miệng bà đâu?"

Dứt lời, chưa đợi Liễu Y Đường có phản ứng gì, chính anh lại cười trước.

Việc mà anh sắp làm tiếp theo, dường như cũng chẳng quang minh lỗi lạc gì cho cam.

Một tuần trôi qua, Lương Chiêu Nguyệt vẫn không nhận được hồi âm của Châu Vân Xuyên.

Cô ngây người nhìn túi quần áo đã được giặt sạch.

Lẽ nào, anh không thấy tin nhắn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!