Chương 49: Anh cũng đã chuẩn bị cho em một món quà bất ngờ, sáng mai sẽ đưa cho em

Trong suốt thời gian Tết, Lương Chiêu Nguyệt không phải đang trên đường đi họp, thì cũng là đang trên đường đi tăng ca.

Khoảng thời gian đó Châu Vân Xuyên đã gọi cho cô ba cuộc điện thoại, gửi ba tin nhắn, tuy tần suất như vậy nghe có vẻ không nhiều, nhưng so với trước đây, thì đã có vẻ thường xuyên hơn rất nhiều.

Trước đây khi cô đi công tác, anh hoặc là trực tiếp đến tìm, điện thoại và tin nhắn thường rất ít, nếu nói là có, thì cũng là do cô chủ động nhiều hơn.

Bất chợt thấy anh chủ động như vậy, Lương Chiêu Nguyệt vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy xa lạ.

Cảm giác đó rất giống như một người đường cùng lựa chọn kết liễu bản thân, nhưng vào khoảnh khắc từ bỏ lại phát hiện mình vẫn còn hy vọng sống. Nhưng rồi thì sao? Mọi thứ đều không còn cơ hội để lựa chọn lại từ đầu nữa.

Lương Chiêu Nguyệt không nhận một cuộc điện thoại nào, mặc cho chúng reo đến khi hệ thống tự động ngắt máy, sau đó mới không vội không vàng trả lời Châu Vân Xuyên, rằng mình đang họp.

Lần đầu tiên cô làm vậy một cách yên tâm thoải mai, sau đó Châu Vân Xuyên lại gọi điện và nhắn tin, cô đã quen thuộc dùng lý do tương tự để đối phó.

Châu Vân Xuyên không một lần nghi ngờ, chỉ bảo cô lo công việc trước, lại dặn cô phải nhớ nghỉ ngơi. Đương nhiên, anh cũng sẽ bảo cô có thời gian thì gọi lại cho anh.

Cộng cả điện thoại và tin nhắn, đó đúng là lần thứ sáu anh chủ động liên lạc với cô.

Lương Chiêu Nguyệt mặt không biểu cảm mà xem xong, tắt màn hình điện thoại, úp xuống một bên, tiếp tục bận rộn với máy tính xách tay.

Kế hoạch đi công tác ban đầu là tăng ca hai tuần, nhưng một khi công việc cụ thể được thực hiện, lại phức tạp hơn dự tính rất nhiều. Điều này dẫn đến thời gian họ tăng ca ở Hàng Thành, phải dài hơn so với dự kiến ban đầu.

Lương Chiêu Nguyệt và Khương Thần, cùng một đồng nghiệp khác, ba người cứ thế cắm rễ trong một phòng họp của tòa nhà Hàng Thông, trong khi người khác đang ăn mừng năm mới thảnh thơi nghỉ dưỡng, thì họ lại thức khuya suốt đêm để sắp xếp tài liệu thẩm định.

Cứ thế bận rộn hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng đã sắp xếp rõ ràng xong xuôi dữ liệu tài chính của các nhà cung cấp và khách hàng đã từng qua lại với Hàng Thông.

Lúc tăng ca đến ngày thứ hai mươi ba, vào ngày công việc bước vào giai đoạn kết thúc, Lục Bình đã đặc biệt bay từ Thâm Thành đến một chuyến.

Tuy lệnh điều động của anh ta phải đến giữa tháng 3 mới chính thức có hiệu lực, nhưng khoảng thời gian này anh ta đều ở Thâm Thành để chuẩn bị cho công việc giai đoạn đầu, trong thời gian Tết cũng không hề nghỉ ngơi.

Trải qua hơn hai mươi ngày thức khuya tăng ca, sắc mặt của bốn người đều không khá hơn là bao, ai nấy đều mặt mày xám xịt, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Trong phòng bao yên tĩnh, Lục Bình phát cho mỗi người một bao lì xì hai nghìn tệ cùng một thẻ tiêu dùng của một thẩm mỹ viện cao cấp ở Bắc Thành, anh ta nói: "Nửa tháng nay mọi người đã vất vả rồi, về Bắc Thành nghỉ ngơi cho tốt vài ngày, có thời gian thì đi làm đẹp."

Khương Thần nói: "Thẻ này là chị dâu chuẩn bị cho anh phải không ?"

Lục Bình cười gật đầu.

Lương Chiêu Nguyệt nhìn anh ta, không khỏi nghĩ, sắp tới anh ta đi Thâm Thành làm việc, người già, vợ và con cái trong nhà đều ở Bắc Thành, sau này biết cân bằng thế nào đây.

Khương Thần nói: "Quả nhiên là phụ nữ hiểu phụ nữ."

Lục Bình cảm khái: "Chị dâu các em là một người tốt, lần thay đổi công việc này anh đã định từ chức rồi, nếu không anh qua đó, một nhà già trẻ ở Bắc Thành biết phải làm sao, chị dâu mọi người liền khuyên anh, cứ qua đó làm thử xem sao, bây giờ Thâm Thành phát triển cũng không tệ, nếu làm được, sau này cả nhà chuyển qua đó sống cũng không phải là không thể."

Lời này lại giống hệt như lời Châu Vân Xuyên đã khai sáng cho cô ngày đó.

Lương Chiêu Nguyệt một mặt ngưỡng mộ sự hòa thuận trong gia đình anh cũng như sự tương trợ lẫn nhau giữa vợ chồng, nhưng một mặt cô lại lo lắng, "Vậy con cái và người già do một mình chị dâu chăm sóc ạ?"

Theo những gì cô biết, vợ của Lục Bình cũng có công việc, là một kỹ sư cao cấp của một hãng lớn nào đó.

Lục Bình nói: "Anh và chị dâu em đã bàn bạc rồi, sẽ thuê thêm một người giúp việc nữa, thay phiên nhau chăm sóc họ, chị dâu em ủng hộ công việc của anh, anh cũng không thể để cô ấy thất vọng được."

Lương Chiêu Nguyệt nói một cách chân thành: "Thật tốt quá."

Năm đó khi mẹ cô muốn ra ngoài làm việc, bố cô đã kịch liệt phản đối, nói phụ nữ không ở nhà chăm sóc chồng con cho tốt, lại chạy ra ngoài thể hiện cái gì.

Đó có lẽ cũng là lý do lớn nhất khiến sau này mẹ cô nhất quyết phải ly hôn với bố cô.

Khương Thần cười nói: "Em và bạn trai thế nào rồi? Chuẩn bị khi nào kết hôn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!