Sau đêm đó, Lương Chiêu Nguyệt cũng không biết mình đã rời khỏi tầng hai của trà viện, trở về sân trước như thế nào.
Tuyết lớn phủ trắng cành cây, cô đi xuyên qua hành lang dài, gió lạnh thổi mạnh vào mặt, cô không cảm thấy lạnh buốt thấu xương, chỉ cảm thấy bi ai tột cùng.
Thì ra đi đến bây giờ, người nỗ lực vì cuộc sống của hai người từ đầu đến cuối chỉ có mình cô, còn anh thì luôn đứng ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn xem, không hề lay động.
Nếu không phải tối nay chính tai nghe thấy những lời đó, biết được suy nghĩ thật nhất trong lòng anh, có phải cô vẫn sẽ ngây ngô chìm đắm trong mối tình này, ngây ngô chờ đến tháng mười để cùng anh làm cái gọi là ngả bài không.
Thật ra, làm gì có chuyện ngả bài nào chứ.
Đến lúc đó chờ đợi cô chỉ có tự rước lấy nhục mà thôi.
Lương Chiêu Nguyệt tê dại trở về sân trước, tê dại nhận lấy ly nước nóng mà quản gia đưa tới, tê dại nghĩ, tiếp theo phải làm thế nào.
Thì ra cái mà cô cho là chiếm được vị thế cao trong tình cảm, trong mắt người đó, chẳng qua chỉ là đôi bên cùng có lợi.
Vậy thì sau khi biết rõ suy nghĩ này của anh, bản thân nên làm thế nào, để trong mối tình này không trông quá thảm hại.
Thứ gọi cô trở về với ý thức là một hồi chuông điện thoại.
Khương Thần đang ở Hàng Thành, hiện tại cần một tập tài liệu, nhưng lúc này lại không liên lạc được với ai, hỏi Lương Chiêu Nguyệt có thời gian về công ty Chứng khoán Ngân Hải một chuyến, giúp cô ấy gửi không.
Để đảm bảo tính tuyệt mật và an toàn của tất cả dữ liệu trước khi dự án hoàn thành, rất nhiều tài liệu dữ liệu đều được khóa riêng trong một phòng tài liệu, nếu cần gửi tài liệu qua mạng, thì phải có nhân viên nội bộ cầm thẻ làm việc và chìa khóa, vào máy tính trong phòng tài liệu để thao tác.
Lương Chiêu Nguyệt hiểu rằng đang là cuối tuần, mọi người khó khăn lắm mới được nghỉ, lúc này có lẽ đang ở một góc nào đó vui chơi thỏa thích, làm gì có ai nhận điện thoại công việc.
Cô nói: "Có thời gian ạ, em về công ty một chuyến ngay đây."
Cô lên lầu nói rõ tình hình với Khương Dao, phản ứng của Khương Dao giống hệt Mạnh An An, trước tiên là phàn nàn về vị cấp trên này, ngay cả cuối tuần của người ta cũng không tha, sau đó lại nói bây giờ đã tối rồi, đường trơn trượt lái xe không an toàn, cô ấy bảo tài xế nhà mình đưa cô đi.
Lương Chiêu Nguyệt nói: "Không cần đâu ạ, em tự mình lái xe đi là được rồi."
Khương Dao lại không chịu, dẫn cô xuống lầu, đang định gọi tài xế, bên cửa hông truyền đến một tràng tiếng nói chuyện quen thuộc, sau đó Diêu Sùng Cảnh bước vào, phía sau là Dư Hạo và Từ Minh Hằng, Châu Vân Xuyên đi cuối cùng.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy anh, đầu óc Lương Chiêu Nguyệt tức thì trống rỗng.
Câu nói lạnh lùng vô tình của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, như một con dao nhọn sắc bén đâm vào tim cô.
Cũng chính lúc này, cô mới cảm thấy một nơi nào đó trong lồng ngực, đang âm ỉ đau.
Cô không nhìn anh, dời mắt đi, cúi đầu nhìn xuống đất.
Diêu Sùng Cảnh nhìn hai người, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Khương Dao nói: "Chiêu Nguyệt tạm thời phải về công ty một chuyến, em bảo tài xế đưa đi."
Nói xong, còn chưa đợi Diêu Sùng Cảnh trả lời, Châu Vân Xuyên đã lên tiếng, anh bước tới nói: "Tôi đưa cô ấy đi."
Khương Dao cảm thấy cũng được, dù sao hai người cũng là vợ chồng, chồng muốn đưa vợ, là chuyện quá đỗi bình thường, nói: "Vậy hai người đi đường cẩn thận nhé."
Châu Vân Xuyên gật đầu, đứng bên cạnh Lương Chiêu Nguyệt, nói với Diêu Sùng Cảnh: "Lát nữa không qua nữa, lần sau lại tụ tập."
Diêu Sùng Cảnh nhìn hai người vô cùng xứng đôi, lại nghĩ đến cuộc nói chuyện trong phòng trà vừa rồi, trong lòng thở dài một hơi nói: "Đi đường chú ý an toàn" Rồi lại nói với Chiêu Nguyệt "Hôm nay cảm ơn cô đã chuẩn bị quà, lần sau có cơ hội đến nhà ăn cơm nhé."
Lương Chiêu Nguyệt cười với anh ta và Khương Dao một cái, nói: "Hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của hai người, em bé rất đáng yêu, chúc bé lớn lên vui vẻ."
Từ sơn trang ra ngoài, cả người Lương Chiêu Nguyệt vô cùng yên tĩnh.
Cô yên tĩnh đến mức có chút suy sụp, không hề có vẻ hoạt bát vui tươi như thường ngày, Châu Vân Xuyên tưởng là do cô tham gia tiệc tùng cả một ngày mệt mỏi, lại còn phải vội về công ty xử lý công việc nên mới như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!