Đợi trong gara mười mấy phút, Châu Vân Xuyên cuối cùng cũng đủng đỉnh đến muộn, vừa thấy anh từ thang máy đi ra, Lương Chiêu Nguyệt đã không màng tất cả mà bay đến ôm chầm lấy anh.
Cô ôm anh thật chặt, hơi ấm đột ngột trong lòng nhanh chóng lan ra khắp người, Châu Vân Xuyên vừa cảm nhận, vừa cười có chút bất đắc dĩ: "Gặp anh đã kích động thế này rồi à?"
Người trong lòng không nói gì, chỉ siết chặt lấy áo anh.
Anh xoa đầu cô, cười hỏi: "Tối nay đi đâu ăn?"
Lương Chiêu Nguyệt dụi đầu vào ngực anh nói: "Tìm một nơi tương đối yên tĩnh để ăn nhé?"
Điều này lại hợp ý Châu Vân Xuyên.
Lúc hai người ăn cơm, anh vẫn thích những nơi yên tĩnh hơn.
Sau đó, Lương Chiêu Nguyệt được Châu Vân Xuyên đưa đến một toà nhà dịch vụ ở trung tâm thành phố.
Tòa nhà cao chọc trời, đứng từ cửa sổ sát đất của tòa nhà nhìn ra ngoài, cảnh đêm phồn hoa của Bắc Thành lập tức hiện ra trong đáy mắt.
Nhưng lúc này Lương Chiêu Nguyệt không có ý định ngắm cảnh, cô ngồi trên người Châu Vân Xuyên nói: "Dư Hạo nói hôm nay đều là ý của anh."
Châu Vân Xuyên cũng không che giấu nói: "Mọi việc tiến triển thuận lợi chứ?"
Rõ ràng là anh đang biết rõ mà còn cố hỏi.
Lương Chiêu Nguyệt ôm cổ anh, rất nghiêm túc nói: "Rất thuận lợi, ban đầu em còn tưởng dự án này chắc chắn hỏng rồi."
Tay Châu Vân Xuyên đặt lên vai cô, nghe vậy, liền hỏi: "Vậy bây giờ cảm giác thế nào?"
Lương Chiêu Nguyệt không khỏi cười, nói: "Vui ạ. Dự án đầu tiên sau khi đi làm có thể ký kết thuận lợi quả thực là điều em hằng mơ ước."
Khóe miệng Châu Vân Xuyên cong lên một đường cong: "Lần sau gặp lại tình huống này, những tài nguyên và mối quan hệ cần tận dụng thì cứ yên tâm mà tận dụng."
Lương Chiêu Nguyệt nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Thấy vậy, Châu Vân Xuyên lại nói: "Em thấy cảm giác trong lòng quan trọng, hay là việc dự án có thể thuận lợi tiến triển quan trọng hơn?"
Lương Chiêu Nguyệt không chút do dự nói: "Đương nhiên là dự án tiến triển rồi."
Tay Châu Vân Xuyên chuyển đến tai cô, không nhanh không chậm véo nhẹ, nói: "Thế mới đúng, sau này thời gian làm việc dài ra, chuyện gặp phải và người quen biết nhiều lên, những tình huống như hôm nay có lẽ em sẽ không có áp lực tâm lý gì nữa đâu."
"Nhưng mà…" cô nhìn anh, nói: "Em đâu thể lúc nào cũng dựa vào anh được."
"Em có thể coi anh như một bàn đạp tạm thời, cần gì thì tự đến lấy, vài năm nữa, có lẽ em đã tích lũy đủ rồi, cũng sẽ không cần anh nữa."
Mấy câu đầu, Lương Chiêu Nguyệt nghe rất chăm chú, nhưng khi nghe đến câu sau, cô liền lập tức lắc đầu, không đồng tình nói: "Tuy không biết tương lai của em sẽ ra sao, nhưng bất luận Lương Chiêu Nguyệt lúc đó đã mạnh mẽ đến mức nào, cô ấy vẫn sẽ cần anh."
Châu Vân Xuyên lơ đãng hỏi một câu: "Vậy à?"
Cô vô cùng quả quyết gật đầu, lại hỏi anh: "Vậy anh có cần em mãi mãi không?"
Châu Vân Xuyên cười nhạt, không trả lời.
Không thể trông mong người này nói những lời ngon tiếng ngọt tinh tế, may mà hôm nay quả thực cũng vui vẻ, trước là anh gián tiếp giúp cô ra mặt, sau lại sợ cô áp lực tâm lý lớn, còn ân cần dạy dỗ một phen.
Lương Chiêu Nguyệt không muốn tính toán những chi tiết này với anh.
Cô tựa vào vai anh, nói: "Dự án này một khi đã ký kết, một năm tới em sẽ rất bận, tần suất đi công tác có thể còn thường xuyên hơn cả anh."
Đối với điều này, Châu Vân Xuyên lại nhìn rất thoáng: "Em vừa mới chính thức bước vào môi trường làm việc, bây giờ vẫn là giai đoạn tìm tòi, sau khi quen rồi em sẽ có nhịp độ công việc của riêng mình, đến lúc đó chuyện đi công tác đối với em cũng đơn giản như ăn cơm ngủ nghỉ thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!