Chương 36: Anh lại thích cô chủ động tìm mình hơn

Lương Chiêu Nguyệt của đêm đó về sau rất bạo dạn.

Cô ghé vào tai Châu Vân Xuyên, nhẹ giọng nói: "Thêm mấy lần nữa cũng không phải là không được."

Vì câu nói này, hai người quấn lấy nhau đến tận nửa đêm. Họ giống như vừa mới phát hiện ra một lục địa mới, không biết mệt mỏi mà khám phá thêm nhiều khả năng của cội nguồn sự sống.

Lương Chiêu Nguyệt phát hiện, trong chuyện này, Châu Vân Xuyên dường như là người nhiệt tình hơn, có điều trong những lúc như thế anh trước nay đều không thích phát ra âm thanh, ngược lại, anh thích nghe âm thanh của cô.

Đặc biệt là trong mấy khoảnh khắc tình nồng ý đậm.

Lương Chiêu Nguyệt có lúc sẽ khiến anh được như ý, có lúc cô lại mím chặt môi kháng cự trong im lặng với anh.

Hậu quả của việc buông thả như thế, chính là ngày hôm sau hai người đều dậy muộn.

Chuyến bay của Châu Vân Xuyên vốn định vào lúc tám giờ, chắc chắn là không kịp nữa, anh bảo Giang Bách đổi sang mười giờ.

Lương Chiêu Nguyệt nghe anh nói chuyện điện thoại xong, đặt điện thoại sang một bên, không nhịn được mà nén cười.

Trước đây còn nghe người ta nói, nào là không gần nữ sắc, nào là cao lãnh cấm dục, bây giờ nghĩ lại, đúng là có hơi nói quá rồi.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cô đâu có lá gan đó mà đến trước mặt anh để nói.

Châu Vân Xuyên nghiêng mặt, thấy cô đang cười liền hỏi: "Cười gì thế?"

Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu hỏi: "Buổi sáng em không có tiết, lát nữa em tiễn anh ra sân bay nhé?"

Anh đưa tay sờ lên mặt cô nói: "Không mệt à?"

Ý này là đang quan tâm cô sao? Lương Chiêu Nguyệt rướn người tới, nằm sấp trên người anh hỏi: "Anh có mệt không?"

Cùng với lời nói này, bàn tay đang sờ mặt cô di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay lướt qua cổ cô, sau đó là bả vai.

Tay anh hơi lạnh, còn cơ thể cô thì nóng, điều này dẫn đến việc khi cái chạm của anh vừa hạ xuống, cô không nhịn được mà run lên.

Thấy vậy, anh bèn cười, thu tay về, nói: "Dậy ăn sáng thôi."

Anh trước nay đều phóng khoáng như vậy.

Khi chìm đắm trong d*c v*ng thì vô cùng nhập tâm, mà khi rút lui rời đi, cũng dứt khoát không chút lưu luyến như thế.

Lương Chiêu Nguyệt liền nghĩ, vậy anh có muốn cô tiễn không?

Ăn sáng xong, cô vẫn không đợi được một câu trả lời chắc chắn.

Châu Vân Xuyên về phòng thay đồ, Lương Chiêu Nguyệt nghĩ ngợi, súc miệng ở phòng tắm bên ngoài xong, cô đi về phía phòng ngủ của hai người.

Lúc này Châu Vân Xuyên đang cài cúc áo sơ mi, cô đứng ở cửa nhìn một lúc, nhân lúc anh chuẩn bị lấy cà vạt, cô đi qua nói: "Em thắt cho anh."

Châu Vân Xuyên nhìn cô một lúc, đưa chiếc cà vạt trong tay qua.

Lương Chiêu Nguyệt thắt rất cẩn thận, lúc sắp xong, cô nói: "Em muốn tiễn anh ra sân bay."

Châu Vân Xuyên nhìn cô trong gương, da dẻ trắng nõn, mày mắt dịu dàng, anh bỗng nhớ lại một đêm hoang đường tối qua, liền hỏi: "Cơ thể chịu nổi không?"

Lương Chiêu Nguyệt mặt đỏ bừng ngay lập tức, cô vội cúi đầu, trán tựa vào ngực anh, nói: "Đừng hỏi em! Thủ phạm không phải là anh sao?"

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

Mặt Lương Chiêu Nguyệt càng đỏ hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!