Chương 34: Cô như một con thuyền, mà anh chính là người cầm lái

Một giờ mười lăm phút chiều, Lương Chiêu Nguyệt tỉnh dậy.

Cô tắt chuông báo thức, đứng bên cửa sổ, vừa nhìn ra rừng trúc xanh mướt bên ngoài, vừa đợi Châu Vân Xuyên đến tìm cô.

Khoảng hai mươi phút sau, bên ngoài cửa có tiếng gõ.

Tiếng động không nặng không nhẹ, cực kỳ ung dung bình thản, giống như cảm giác mà Châu Vân Xuyên trước giờ luôn mang lại cho người khác.

Để tỏ ra mình không quá vội vàng, hoặc đã chờ đợi từ lâu, Lương Chiêu Nguyệt cố ý đợi anh gõ ba lần, lúc này mới không vội không vàng đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, bóng dáng cao lớn tuấn tú của anh lập tức hiện ra trong tầm mắt, bao trùm toàn bộ tầm nhìn của cô.

Châu Vân Xuyên nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Xong chưa? Anh đưa em qua đó."

Lương Chiêu Nguyệt nói: "Xong rồi ạ, anh đợi một lát, em đi lấy túi."

Anh đứng ở cửa đợi vài giây, cô quay người trở lại bàn trang điểm lấy túi rồi quay ra, hai người sóng vai đi xuống bậc thềm, xuyên qua con đường lát đá và hành lang hình vòm, ra đến sân trước.

Cặp vợ chồng kia đã sớm đợi ở cửa, thấy hai người đi ra, họ cười gật đầu với Lương Chiêu Nguyệt, Lương Chiêu Nguyệt cũng cười gật đầu đáp lại.

Dì Lục hỏi: "Thưa cậu và cô, buổi tối có qua dùng bữa không ạ?"

Châu Vân Xuyên nghiêng đầu, hỏi ý kiến của Lương Chiêu Nguyệt.

Lương Chiêu Nguyệt có chút thấp thỏm, nhưng lại vô cùng thích cảm giác được gắn kết thân phận chung với Châu Vân Xuyên thế này, cô nói: "Về nhà đi ạ, tối qua dì Châu nói đã chuẩn bị cơm nước ở nhà đợi chúng ta rồi."

Hai người bước ra khỏi cổng lớn, dì Lục và chú Lục đứng ở cửa nhìn theo họ rời đi.

Lương Chiêu Nguyệt ngồi ở ghế phụ, qua gương chiếu hậu nhìn bóng dáng họ ngày càng nhỏ lại, cho đến khi ra khỏi ngã rẽ không còn nhìn thấy nữa, lúc này mới thu lại ánh mắt. Xe đi qua một ngã tư, đúng lúc đèn đỏ, xe từ từ dừng lại, cô nghiêng mặt hỏi: "Ngôi nhà đó là nơi anh lớn lên lúc nhỏ ạ?"

Châu Vân Xuyên nói: "Sao thế?"

"Không có gì ạ."

Lý do cô hỏi như vậy, là vì buổi trưa lúc nghỉ ngơi trong phòng cô đã phát hiện ra một tấm ảnh. Nhân vật chính trong ảnh là một gia đình ba người, lần lượt là Mạnh Vọng Tịch và Châu Tế Hoa cùng với một cậu bé năm sáu tuổi.

Trong ảnh, gia đình ba người đứng trước rừng trúc cười vô cùng vui vẻ, hơn nữa Châu Vân Xuyên thời thơ ấu rất quyến luyến Châu Tế Hoa, cậu bé gần như là ôm cổ Châu Tế Hoa để chụp ảnh, có thể thấy mức độ thân thiết.

Khoảng thời gian gia đình ba người ấm áp đó, so với không khí gươm súng đạn lạc ngày Tết Nguyên Đán, khiến người ta không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào, mới khiến cho mối quan hệ giữa Châu Vân Xuyên và bố anh căng thẳng đến mức này.

Thậm chí, ngôi nhà mang đầy ký ức tốt đẹp ngày xưa này, ngoảnh lại đã là một dáng vẻ lạnh lẽo cô đơn.

Lương Chiêu Nguyệt lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng biết đây không phải là chuyện cô có thể hỏi đến. Huống chi ngay từ lúc trên đường đến Cảng Thành gặp bố mẹ anh, cô đã nói với anh rằng, bằng lòng đợi đến ngày anh chịu nói ra.

Cô mong chờ có được ngày này.

Anh và cô có thể thực sự thẳng thắn với nhau, không còn một chút khoảng cách nào.

Kỳ thi buổi chiều, vẫn là Châu Vân Xuyên đưa Lương Chiêu Nguyệt đến ngoài phòng thi, và dặn cô tối thi xong thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón cô. So với sự vừa mừng vừa lo buổi sáng, lúc này tâm thái của Lương Chiêu Nguyệt lại bình tĩnh hơn.

Cô cười nói tạm biệt với Châu Vân Xuyên, rồi thoải mái bước vào phòng thi.

Thời gian thi cũng giống như buổi sáng, kỳ thi buổi chiều vẫn kéo dài hơn 2 tiếng.

Lương Chiêu Nguyệt ung dung đối phó. Hơn năm giờ chiều, cô kết thúc kỳ thi và ra khỏi phòng thi. Lúc thu dọn đồ đạc, Trần Gia Hàng đến hỏi cô cảm thấy thế nào.

Cô nói: "Cũng ổn." Lại hỏi "Còn cậu?"

Trần Gia Hàng nói: "Giống cậu, cảm thấy khá tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!