Sáu giờ sáng sớm hôm sau, Lương Chiêu Nguyệt tỉnh giấc trong tiếng chuông báo thức.
Vừa mở mắt, đập vào tầm nhìn là một màu trắng sạch sẽ; hít nhẹ mũi, ngửi thấy mùi hương trong lành mát lạnh.
Đại não trống rỗng mười giây, cuối cùng dưới tiếng chuông điện thoại rung rè rè, cô đành căng da đầu ngẩng lên, quả nhiên không ngoài dự đoán, Châu Vân Xuyên đã tỉnh từ sớm, đang dùng vẻ mặt hờ hững nhìn cô.
Không giống như đêm qua, rèm cửa không biết đã được kéo ra một góc từ lúc nào, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, cả căn phòng sáng trưng.
Mà hai tay Lương Chiêu Nguyệt vẫn đang ôm chặt Châu Vân Xuyên, tựa vào lòng anh.
Bốn mắt nhìn nhau một lát, Lương Chiêu Nguyệt đỏ mặt, rất ngại ngùng nói: "Em đi tắt báo thức ngay đây."
Cô buông tay, rời khỏi lòng anh, lấy chiếc điện thoại bên cạnh, tắt chuông báo. Chuông thì đã tắt, nhưng tim Lương Chiêu Nguyệt lại đập thình thịch.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Do cô chủ động trước, sau đó, mọi thứ đều loạn cả lên. Vì sự việc xảy ra đột ngột, ở đây không chuẩn bị đồ dùng an toàn, hai người không làm đến bước cuối cùng. Nhưng những chuyện nên xảy ra thực ra cũng đã xảy ra gần hết rồi.
Lương Chiêu Nguyệt cúi đầu, liếc mắt nhìn chỗ anh một cái, cái nhìn này khiến khuôn mặt vốn đã đỏ của cô lại càng thêm mấy phần nóng rực.
Xương ngón tay của Châu Vân Xuyên đều đặn thon dài, một đôi tay như thế này, trước nay chỉ có người khác dừng chân ngắm nhìn, thế mà đêm qua, tay anh lại chủ động dừng lại trên người cô rất lâu.
Lương Chiêu Nguyệt đến giờ vẫn nhớ cảm giác run rẩy mà anh mang lại cho cô lúc đó.
Cô vẫn chưa kéo được anh hoàn toàn vào thế giới của mình, ngược lại còn bị anh kéo mạnh vào thế giới thuộc về anh.
Linh hồn cô khẽ run lên trong lặng lẽ dưới bản nhạc được tấu lên từ đầu ngón tay anh.
Cô cuối cùng vẫn không cam tâm, dùng cách tương tự để khiến anh rơi xuống từ trên cao.
Màn đêm khiến con người ta mạnh mẽ, cũng đồng thời khiến con người ta tùy tiện làm bậy; ngày hôm sau mặt trời mọc, cô lại hiện nguyên hình.
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, về phương diện này ai cũng là người mới, không cần phải rụt rè e thẹn. Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong lúc cô cúi đầu suy nghĩ, Châu Vân Xuyên đã ngồi dậy, anh tựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn cô.
Một lúc sau vẫn không ai nói gì.
Cuối cùng vẫn là Châu Vân Xuyên mở lời trước: "Đêm qua…"
Lương Chiêu Nguyệt không biết anh định nói gì, nhưng sợ anh nói về chuyện xảy ra ban đêm, cô liền nói trước một bước: "Có thoải mái không?"
Có một khoảnh khắc, cả đại não của Châu Vân Xuyên đều ngừng hoạt động, rất vô lý nhưng đúng là đã xảy ra.
Anh sững người một chút, hiểu ra ý trong lời cô, bèn cười nhạt, hỏi ngược lại: "Em có thoải mái không?"
Lương Chiêu Nguyệt níu chặt chăn, lại còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, đắn đo hồi lâu, cô nói: "Cũng không tệ."
Vẫn thành thật như mọi khi, Châu Vân Xuyên nói: "Không làm em cảm thấy khó chịu là được rồi."
Cuộc đối thoại này…
Sao cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy.
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt chăn.
Châu Vân Xuyên hắng giọng, tiếp tục lời lúc nãy chưa nói xong: "Tối qua bà nội có nói gì không?"
Hóa ra là muốn hỏi cái này? Mặt cô lại đỏ lên nhiều, vì những phỏng đoán lung tung ban nãy, cô nhỏ giọng nói: "Không nói gì cả ạ, chỉ nói phần sủi cảo của anh không cần nấu, đợi anh về rồi nấu thì ăn sẽ tươi hơn."
"Bà không nói gì khác à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!