Chương 29: Em nhớ anh rồi, là rất rất nhớ đó

Chuyện xảy ra sau đó vào đêm hôm đó, khiến Lương Chiêu Nguyệt mất mấy ngày liền không thể hoàn hồn.

Cô đi theo sau Châu Vân Xuyên, chỉ trong khoảng cách vài bước ngắn ngủi, trong lòng cô đã đấu tranh tư tưởng mấy vòng.

Chủ yếu là cô thực sự không đoán ra được ý của Châu Vân Xuyên là gì.

Sau khi Châu Vân Xuyên bước vào phòng ngủ, anh cũng không dừng lại, mà đi thẳng đến phòng thay đồ. Lương Chiêu Nguyệt nhớ rằng cô cũng chỉ vào giúp anh đặt đồ vào buổi trưa, hoàn toàn không bước chân vào phòng thay đồ của anh.

Lúc này thấy anh chỉ vào vị trí trống bên trái, chưa đợi anh nói, Lương Chiêu Nguyệt liền lập tức xua tay, nói trước anh một bước: "Trưa nay em có giúp anh dọn dẹp vali, đã vào một lần, nhưng phòng thay đồ của anh em không hề động đến, đây không phải do em làm."

Cô vội vàng thanh minh rằng việc phòng thay đồ tự nhiên trống ra một nửa không hề liên quan đến cô.

Châu Vân Xuyên nhìn cô, trong mắt là ý cười nhàn nhạt, anh nói: "Anh biết."

Cô thở phào một hơi, không hiểu lầm cô là được rồi, chỉ là hơi thở đó vừa mới chạm đất, còn chưa hoàn toàn dịu lại, câu nói tiếp theo của Châu Vân Xuyên lại khiến tim cô như vọt lên đến cổ họng, anh nói: "Nửa vị trí trống ra là của em."

Cô tức thì ngẩn người, tưởng rằng mình đã nghe nhầm, không thể tin được hỏi: "Là anh vừa mới dọn trống ra sao?"

Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, phản ứng cũng rất nhạt, như thể đang nói một chuyện vô cùng bình thường "Có vấn đề gì sao?"

Đương nhiên là không có vấn đề gì, phòng của anh dọn dẹp thế nào là tự do của anh, chỉ là cô hoàn toàn không ngờ anh lại đặc biệt dọn ra một khoảng cho cô.

Lương Chiêu Nguyệt có cảm giác mình được đối xử một cách trân trọng.

Cảm giác được coi trọng này khiến cô không còn bất an như ban đầu nữa, chỉ có dũng khí tiến về phía trước, cô xoa xoa đầu ngón tay, khẽ hỏi: "Anh muốn em chuyển vào ở cùng anh sao?"

Anh hơi nhướng mày, không ngờ cô lại hỏi thẳng thắn như vậy, thế là anh thuận thế nói: "Vậy em có bằng lòng không?"

!!!

Anh có cần phải giỏi đào hố như vậy không.

Lương Chiêu Nguyệt mím môi, tay nắm chặt quần cô nói: "Em sẽ coi là thật đấy."

Anh thản nhiên cười nói: "Anh cũng chưa từng nói là giả."

Lương Chiêu Nguyệt không khỏi nghĩ, con người anh sao có thể là nhạt nhẽo vô vị được chứ.

Chỉ cần anh muốn, anh rõ ràng là cao thủ nói lời ngon tiếng ngọt.

Đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, điều duy nhất có thể thấy rõ là, khóe miệng cô ngày càng cong lên.

Châu Vân Xuyên cũng mỉm cười theo, anh nói: "Ngày mai anh phải đi Thâm Thành công tác mấy ngày, em cứ từ từ chuyển."

Hả?

Khóe miệng Lương Chiêu Nguyệt tức thì hạ xuống, cô nói: "Mới vừa về, lại phải đi công tác sao?"

Anh "ừm" một tiếng nói: "Bên đó có một dự án cần anh đích thân đi một chuyến."

Vậy xem ra là một dự án khá quan trọng, Lương Chiêu Nguyệt cũng có thể hiểu được. Hơn nữa bây giờ đã khác trước, cho dù anh có đi công tác với tần suất cao hơn nữa, cô ít nhất vẫn có thể liên lạc được với anh.

Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô tức thì từ u ám chuyển sang nắng ráo.

Cô nói: "Vậy em ở nhà chờ anh về."

Châu Vân Xuyên nghe vậy, không khỏi liếc nhìn cô một cái.

Cô không hiểu, có chút rụt rè hỏi: "Không được sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!