Chương 27: Châu Văn Xuyên càng thích cô của lúc này hơn

Hai mươi phút sau.

Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên chia tay bên cạnh xe.

Châu Vân Xuyên nói: "Ba giờ chiều mai anh đến đón em."

Có lẽ sự phấn khích vẫn chưa qua đi, hoặc có lẽ sự chủ động của Châu Vân Xuyên tối nay đã cho cô quá nhiều dũng khí, Lương Chiêu Nguyệt lại dám làm mình làm mẩy với anh, cô nói: "Em có thể tự bắt xe đến chỗ anh được mà."

"Vậy à?" Anh liếc nhìn một cách nhẹ nhàng.

"…"

Gió lạnh lướt qua mặt, để lại hơi lạnh buốt giá, Lương Chiêu Nguyệt lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt cô liếc thấy một bóng người quen thuộc ở góc phố bên trái đang dần hiện rõ, là Dư Miểu vừa mới kiếm cớ đi lấy đồ.

Cô nghiêm túc hơn mấy phần: "Chiều mai một mình anh đến thôi ạ?"

Anh "ừm" một tiếng, thấy tóc mái của cô bị gió thổi dính vào mặt, anh đưa tay vén nó ra sau tai nói: "Sao thế?"

Cô lưỡng lự một lúc, nói ra nỗi lo của mình: "Đến lúc đó có thể anh sẽ gặp mặt chú dì, em nên giới thiệu anh thế nào ạ?"

Châu Vân Xuyên hoàn toàn không suy nghĩ nhiều liền nói: "Tài xế công ty cử đến đón em."

Lương Chiêu Nguyệt khá là kinh ngạc, một mặt là chuyện mình không biết mở lời thế nào trong mắt anh lại dễ giải quyết như vậy, một mặt là anh bằng lòng hạ thấp thân phận của mình.

Gió đêm mùa đông quả thực lạnh thấu xương, Châu Vân Xuyên liếc nhìn Dư Miểu ở phía xa nói: "Vào trong nghỉ ngơi đi, mai liên lạc."

Lương Chiêu Nguyệt tiễn anh lên xe, đứng bên cạnh nhìn anh lái xe rời đi, nhưng giây tiếp theo, cô lại nhớ ra điều gì đó, vội chạy đến cửa sổ ghế lái, hơi cúi người nói: "Đợi một chút, em có thứ này cho anh."

Nghe vậy, động tác xoay vô lăng của Châu Vân Xuyên dừng lại.

Lương Chiêu Nguyệt lấy ra những bao lì xì trong ngăn túi, đưa vào qua cửa sổ, không nói một lời mà nhét vào lòng anh, sau đó lùi lại một bước sang bên cạnh nói: "Tối hôm đó vốn định đưa cho anh, sau đó lại quên mất, hy vọng không quá muộn."

Dứt lời, cũng không cho anh cơ hội nói chuyện, cô quay người chạy lon ton đến bên cạnh Dư Miểu, khoác tay Dư Miểu, hai người cùng nhau bước lên thềm, đi vào trong căn nhà ấm áp sáng sủa.

Lúc này, cô lại trông phóng khoáng và ung dung hơn nhiều.

Châu Vân Xuyên nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ đang sáng đèn một lúc, thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn những bao lì xì trong lòng.

Anh xem qua một lượt, tổng cộng có chín bao lì xì, còn về bên trong có gì, anh cũng đoán được.

Nghĩ đến việc Lương Chiêu Nguyệt nói là đã muốn đưa cho anh từ tối hôm đó, xem ra là vào đêm giao thừa.

Đầu ngón tay gõ gõ lên vỏ bao lì xì, một lúc lâu sau, anh cuối cùng cũng không vội mở ra ngay, mà cất chúng cẩn thận vào hộp tựa tay ở giữa, rồi lái xe rời đi.

Lương Chiêu Nguyệt bưng ly nước, đứng bên cửa sổ ở cầu thang tầng một, qua lớp rèm cửa, thấy chiếc xe đó rời khỏi con phố, rời khỏi tầm mắt, cô mới lưu luyến buông một góc rèm cửa xuống.

Dư Miểu đi đến, trêu chọc: "Lưu luyến vậy sao, sao không ở lại thêm một lát?"

Lương Chiêu Nguyệt cố ý huých vào cánh tay cô ấy nói: "Biết rồi còn hỏi."

Hai người một trước một sau lên cầu thang, về phòng ai nấy tắm rửa.

Nửa tiếng sau, Lương Chiêu Nguyệt lau mái tóc ướt sũng đi vào phòng Dư Miểu, câu đầu tiên nói chính là: "Chiều mai tớ đi rồi."

Kế hoạch ban đầu của Lương Chiêu Nguyệt cũng là ở lại Philadelphia đến cuối tuần, bây giờ chẳng qua là đang thực hiện theo kế hoạch ban đầu, Dư Miểu không chút ngạc nhiên, chỉ hỏi: "Là đến chỗ anh ấy ở mấy ngày, hay là về nước?"

"Về nước, công việc của anh ấy ở đây đã kết thúc sớm, trong nước còn có sắp xếp công việc khác, vé máy bay vào tối mai rồi."

Dư Miểu cầm điện thoại lên xem một chút nói: "Tối mai tớ có một cuộc họp, có lẽ không tiễn cậu được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!