Chương 26: Cô cam tâm tình nguyện chìm đắm trong thành phố dục vọng này

Lương Chiêu Nguyệt nghe điện thoại xong quay lại, cả khuôn mặt đỏ bừng không khác gì quả cà chua.

Cô tháo găng tay, hai tay ôm lấy mặt, có chút ngại ngùng, có chút che giấu, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui không thể giấu được.

Dư Miểu nhìn thấy hết, tâm trạng khá phức tạp.

Quen biết Lương Chiêu Nguyệt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy bạn mình lộ ra vẻ mặt như vậy.

Trông hệt như một người đang trong men say tình yêu, tràn đầy sức sống.

Rất tự do, giống như cơn gió mà cô mang theo khi chạy qua nghe điện thoại lúc nãy.

Là nồng nhiệt, và không chút gò bó.

Ban đầu khi nghe Lương Chiêu Nguyệt nói về việc kết hôn theo hợp đồng, Dư Miểu không phải là không nghĩ đến việc khuyên giải, lúc này chút ý nghĩ còn sót lại đó của cô ấy đã hoàn toàn tan biến. So với một Lương Chiêu Nguyệt trước đây chỉ biết giấu giếm mọi cảm xúc, không muốn bộc lộ, không muốn tâm sự với người khác, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, tự mình tiêu hóa, cô ấy vẫn thích Lương Chiêu Nguyệt của hiện tại hơn.

Ít nhất, hỉ nộ ái ố của cô đều rõ ràng như vậy.

Niềm vui lúc này là thật, mà nỗi buồn sau này cũng sẽ là thật.

Đây là một con người sống động, mang trong mình sức sống bừng bừng của lứa tuổi này, chứ không phải một người bị gánh nặng cuộc sống đè nén, đến thở cũng phải cẩn thận.

Cô ấy nhìn Lương Chiêu Nguyệt đang vui vẻ, từ tận đáy lòng hy vọng bạn thân có thể được như ý nguyện.

Lúc này, trong đầu Lương Chiêu Nguyệt toàn là câu nói đó của Châu Vân Xuyên — Buổi chiều anh sẽ qua đó.

Vừa nghĩ đến việc mấy tiếng nữa sẽ được gặp anh, nụ cười trên khóe môi cô không sao nén xuống được, niềm vui trong lòng như sắp phun trào như núi lửa, cô kìm nén một lúc lâu, lúc này mới bình tĩnh đi đến trước mặt Dư Miểu, đang định nói chuyện, lại thấy vẻ mặt Dư Miểu có chút lo lắng nhìn mình.

Lương Chiêu Nguyệt trong lòng thấy bất an: "Miểu Miểu, cậu sao thế?"

Dư Miểu thu lại suy nghĩ, cười cười, nói: "Không có gì, vừa rồi đang nghĩ vẩn vơ" ngay sau đó cô ấy chuyển chủ đề "Là điện thoại của người đó phải không, xem cậu vui chưa kìa."

Rõ ràng đến vậy sao?

Lương Chiêu Nguyệt lập tức bối rối nói: "Tớ vốn định mai mới gọi cho anh ấy, ai ngờ anh ấy lại đột ngột gọi tới."

Dư Miểu chậc chậc cảm thán: "Mặt cậu đỏ như đèn giao thông bên đường rồi kìa, trưởng thành lên chút đi nào."

Vì lời trêu chọc của cô, cả người Lương Chiêu Nguyệt trở nên không tự nhiên, hơi quay mặt đi nói: "Miểu Miểu, tớ lần đầu trải qua loại tình cảm này, chắc chắn ít nhiều cũng không được trưởng thành cho lắm, cậu đừng trêu tớ nữa."

Dư Miểu bật cười, đưa tay ôm lấy vai cô: "Phải phải phải, chuyện này lần đầu thì lạ, lần sau thì quen, cậu cố gắng yêu thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ có ngày lòng lặng như nước."

"…" Lời này nghe sao mà thấy sai sai.

Im lặng một lúc lâu, Lương Chiêu Nguyệt nặn ra một câu: "Sao nghe có hơi mùi tra nam tra nữ thế?"

Dư Miểu lắc đầu: "Tớ đây là bảo cậu tích lũy kinh nghiệm, dù sao tổ tiên cũng đã nói, thực tiễn mới tạo ra tri thức."

"Sao tớ cảm thấy ý của cậu không phải thế này?"

"Cậu xem đi, người mới yêu lần đầu là như vậy đó, đa nghi vớ vẩn, đợi cậu yêu mấy lần như tớ, cậu sẽ hiểu lời của tớ thôi."

Nghe vậy, vẻ mặt Lương Chiêu Nguyệt trở nên vô cùng nghiêm túc, đồng thời giọng điệu cũng vô cùng chân thành nói: "Tuy cậu nói rất có lý, nhưng tớ hy vọng cuộc tình này chỉ yêu một lần, hơn nữa là loại không có thời hạn."

Dư Miểu im lặng một lúc, nói: "…Không phải tớ đả kích cậu, thay vì tin đàn ông tin tình yêu, cậu tin người chị em là tớ sẽ đưa cậu phất lên sau một đêm còn hơn."

Lời này nói rất đúng, Lương Chiêu Nguyệt lục lọi hết vốn từ, lại không tìm ra được lời nào để phản bác.

Dù sao cũng là lần đầu yêu, suy nghĩ cực kỳ đơn thuần, tự cho rằng một tấm lòng nhiệt huyết là có thể chiến thắng tất cả, Dư Miểu không nỡ đả kích cô thêm hỏi: "Anh ta gọi đến nói gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!